💜 MỘT CHỮ THÔI, “THƯƠNG”… 💜
Bạn muốn nghe bạn QH chia sẻ chút ‘chuyện hậu trường’ của mấy ngày này không nà? Nói ra có thể bạn ít ngờ, nhưng phải gần hai tuần này, 95% năng lượng của mình… dồn cả vô các lớp học Online! Thiệt 🤪
Cả ngày thứ ba hôm qua, hai lớp học Online đầu tiên của nhà MayQ đồng lúc xảy ra, một ca sáng, một ca tối. Không biết người ta đi dạy ra sao? Chớ thiệt với mình, lên lớp dạy Online… còn cực hơn lên sân khấu dẫn chương trình nữa, ai ui 😄
Đó không phải là sự cực trong đầu tư chuẩn bị vô quần áo hay son phấn. Trái lại, các bạn học viên ở cả hai lớp Online này đều được nhìn “cô QH”/”chị QH” trong một dáng vẻ bình thường nhất, hehe, từ quần áo đến tóc tai đến makeup héng 😛 Mình coi mỗi lớp học gần như… một thánh đường (thiệt), để ở đó, chúng mình cùng nhau bước đi những bước thận trọng đầu tiên, để xây dựng một hướng đi mà, càng bước, tụi mình càng cảm thấy, sự lợi lạc đến cho những ai tham gia khóa học là điều càng chắc chắn 💜
Vì vậy, trước khi lớp học diễn ra, là những tờ điền thông tin để chúng mình kịp nhìn qua sơ nét về tình hình của mỗi học viên. Đọc từng trường hợp, phân tích từng trường hợp, để rồi từ đó, toàn bộ ví dụ trong mỗi lớp đều là những ví dụ khác biệt, được lảy từ chính những người trong cuộc. Rồi tới ngày lên lớp dạy, các diễn viên chuẩn bị vô tác phẩm sao, mình cũng y như vậy. Phải dưỡng thần cả ngày, tránh làm việc khác để chia trí và mất sức. Ngủ sớm, dậy sớm, qua đủ thời hít thở và tập yoga để lấy đủ năng lượng mà truyền tải ở mức tốt nhất. Để rồi, vô tới lớp là liên tục luôn không nghỉ. Lớp mình và cả lớp của Thảo – giảng viên quản trị năng lượng cũng vậy. Giờ học chính thức là hai tiếng đồng hồ, lúc nào cũng lố ra thành hai tiếng rưỡi. Buông ra, là…, ôi, thương cái cổ họng tui, và buồng phổi của tuiiii…. ^^
Cho nên, cũng không quá khó tưởng tượng, hehe, khi hôm qua, sau gần ba tiếng buổi sáng và ba tiếng buổi tối, về tới nhà là mình nằm im luôn, haha. Cả ngày hôm nay lăng quăng ở nhà, bứt ra khỏi toàn bộ suy nghĩ, ngồi dùng kim may tay để chỉnh vài chỗ áo, luồn thun mấy chiếc quần ngắn mặc nhà, mục đích chính là… để mình hồi sức, và lấy lại cân bằng. Vì sao mình không thể coi chuyện lên lớp dạy như một ‘công việc bình thường’ được, mình cũng không biết. Chỉ hiểu rằng, một lần lên lớp là một lần phải tập hợp năng lượng, dốc cho trọn, đưa cho đầy, vậy đó! ^^
Để bây giờ mới từ từ hồi lại nè, hehe. Để chạy lên FB, chỉ để nói cho nhà mình một chữ thôi, “Thương” 🤗
Mình thương và biết ơn cái sáng kiến yêu cầu học viên phải viết bài review ngắn sau mỗi buổi học, để ráp những gì các bạn đã lĩnh hội được trong buổi học hôm đó, với chính cuộc sống của mình, với những gì đang thực diễn ra trong cuộc đời mình. Và kết quả thu nhận được, thật ngoài mong đợi!
Tụi mình rưng rưng đọc từng bài, từng bài. 140 học viên lớp tối, 80 học viên lớp sáng, 95% có bài gửi nộp. Những câu chữ muôn hình vạn trạng, dí dỏm có, hài hước có, xúc động có, tự hào lây cũng có 😃 Tất cả mô tả những câu chuyện thật như một thế giới mênh mông đủ mọi thể loại tình huống mà, có lẽ bình thường mình khó tưởng tượng nổi nó có thể nằm trong đời thật. Và, tất cả đều nằm ở điểm chung, là độ chân thành. Có lẽ đã được kết nối với nhau qua mấy buổi rồi, màn hình máy tính không ngăn nổi sự dần kết nối và thương thiết. Những nick ID giờ đã thành quen. Những câu hỏi qua comment ngay giữa những thời dạy… Con người ta thích nghi thật nhanh, có phải không? 🌻
Nhiều bạn, kể xong hết những câu chuyện của mình có liên quan tới buổi đầu thôi là Con số chủ đạo và Biểu đồ ngày sinh, mà các bạn kể thiệt thương nha, làm mình sửng sốt luôn. Cuối bài ghi thêm một câu: Đây là lần đầu tiên em mở lòng với một người khác đó chị… Một bạn khác thì nói, Đây là lần đầu tiên em viết về cuộc đời mình. Một bạn khác nữa: Ngồi cặm cụi gõ những dòng này để nộp bài, em mới phát hiện ra, hóa ra đã lâu lắm rồi, em chưa ngồi lại để chịu khó nhìn lại sâu sâu về cuộc đời mình…
Thương không! 💜
Cái thấy thương mà làm cho mình rưng rưng trong nhiều bài viết đọc được, nó nằm ở hơi hướm tích cực dần ửng ửng lên giữa những câu chữ. Từ những thông tin điền ở form đầu vào, đọc còn thấy nhiều bế tắc, chùng lòng, chỉ sau hai buổi học về nhân số học và quản trị năng lượng đầu tiên, cách các bạn nhìn nhận vấn đề của các bạn đã nhuốm sự hồng hào của năng lượng khỏe mạnh. Ừ, dĩ nhiên rồi, những khó khăn, vấn nạn của mỗi người nào có dễ trôi qua đi chỉ sau vài giờ học, mà như mình nói, “Đâu phải thuốc tiên” 😁 Có điều, mấu chốt vấn đề, các bạn đã bắt đầu nhìn ra rồi. Đời thay đổi khi ta thay đổi. Có dịp – tự nguyện hay từ sự ‘bắt buộc’ dễ thương của team giáo vụ nhà MayQ, các bài viết thu hoạch cứ đều đặn gửi về. Thói quen viết bắt đầu được hình thành. Thói quen chia sẻ - kết nối qua đó cũng được hình thành. Bạn thấy chứ, sự kỳ diệu vô hạn của một hoạt động thoạt nhìn có vẻ bình thường: viết bài thu hoạch 😊
Nhớ cái lần tụi mình sang Mỹ tham dự khóa tập huấn tâm lý học thực hành, cô huấn luyện viên người Mỹ cho biết, những điều thuộc về ‘Nỗi lòng’ của một con người Chỉ được xóa sạch, chấm hết, chữa khỏi… khi nó được moi ra ánh sáng! Giống như kiểu một cái mụt nhọt, cho dù nó nấp kín cỡ nào, cũng phải cần được gỡ ra, cho nó ra ngoài ánh sáng, lau gòn, xứt thuốc… rồi nó mới có cơ hội hết hẳn. Và đã là người trưởng thành, có lẽ không một ai mà không tồn tại đâu đó trong lòng một vài thứ gọi là nỗi lòng. Hoặc cho dù không đáng gọi là ‘nỗi lòng’ đi nữa, cũng là một số những điều gì đó thuộc về ‘rác’ nằm sâu trong tiềm thức! Và viết chính là một hình thức kỳ diệu để ‘moi ra’, quét sạch, dọn đi đám ‘rác tiềm thức’ đó. Cái điều bất ngờ là, ở gần như toàn bộ học viên cả hai lớp Online chúng mình, các bạn học viên đã nhập tâm nhanh đến không ngờ. Và các bạn đã ‘moi ra’ được chúng ở thể chân thành, tỉ mỉ, tha thiết đến mức, khi đọc đến mỗi bài nào mình không quên gửi một niệm lành đến cho bạn ấy. Và thật lòng, mình đang có một niềm tin, chắc chắn lắm, là cuộc đời các bạn sau một tháng này sẽ có rất nhiều sự đổi khác, dẫu trước khi bước vào khóa học, tình hình bạn ấy có thế nào! 💜
Sau khi cân nhắc cẩn thận, tụi mình đã quyết định rồi. Sẽ post một số bài ‘thương thương’ như vậy lên trên albume Chia sẻ từ học viên Quản trị cuộc sống bên page MayQ Share nhen 😊 Rồi đợi hòm hòm khá khá nhiều bài chia sẻ được post lên rồi, mình share album này qua page mình, cho các bạn đọc, để ửng lây niềm vui của các bạn, héng 🤗
Các lớp Online tiếp tục cung cấp thêm đề tài mênh mông vô tận cho những số quay Góc nhìn cuộc sống của tụi mình tiếp theo. Quá chừng nhiều những câu chuyện thú vị, quá nhiều những điều đáng nói hay phân tích chung để tham khảo rút kinh nghiệm… Chao ơi, sao mình thương các lớp Online này đến vậy, thương không kém mấy lớp Offline hồi trước tụi mình có duyên để mở ở Tiền Giang hay ở Đà Lạt. Lớp Online, không được hưởng hơi ấm trực tiếp của những bàn tay, không có những cái ôm thật chan chứa tình đồng loại, nhưng qua màn hình, tụi mình vẫn hòa chung một nhịp thở, một nhịp cảm xúc, một nhịp cảm hứng, và một nhịp khát khao làm nên những thay đổi kỳ diệu cho cuộc sống mỗi người, nha!!! 🤗🤗🤗
Vấn đề duy nhất – và chắc cũng lớn nhất, cản trở chúng mình mở thêm nhiều lớp online nữa, chính là… sức khỏe của mình, bạn QH này ^^ Cũng chính vấn đề ngày trước từng ngăn trở mình không thể đi theo con đường giáo viên chuyên nghiệp, cũng không thể đứng lớp dạy MC thường xuyên, là… cái cổ họng và cái phổi của mình. Phải thương và dưỡng chúng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy đó, ahuhu. Chớ cái tật của mình là, vào buổi dạy là có bao nhiêu sức dốc ra hết. Và hiện giờ, tụi nhỏ đang nín thở chờ coi, sau hai lớp dạy, mình sẽ… chịu dạy nổi tới bao lâu. Cho nên, lớp Online thứ 3 mở 9/9 có lẽ là lớp Online cơ bản cuối cùng chúng mình mở theo dạng Online dạy trực tiếp trong giai đoạn này. Bạn nào thật lòng có nhu cầu muốn học thì tranh thủ thu xếp nhen. Sau đó, có thể tụi mình sẽ tập trung chuyển sang phiên bản Online ghi hình sẵn, để giảm thiểu các buổi bạn QH phải trực tiếp nhắc lại các nội dung cơ bản quá nhiều, để… giảm tải cho mình, ahuhu. Để rồi sau đó, tụi mình sẽ tập trung vô xây dựng và mở các lớp cấp độ 2, dành cho những ai đã hoàn tất cấp độ 1. Tới đó thì hẳn mình sẽ đỡ phải nói nhiều hơn rồi. Các kiến thức cơ bản và ý thức cơ bản các bạn đã nắm hết, vào lớp, chỉ là mở đề bài, các bạn học viên cùng mình ngồi lại, mình sẽ chuyển quyền phân tích lại cho các bạn nhiều hơn nè! Tới đó thích héng, các bạn sẽ được chủ động hơn, tiếp cận gần hơn với các phương pháp phân tích đối trọng – tương quan giữa các nhánh dữ liệu, và mình thì lại được ngắm các bạn mỗi ngày một ‘cừ’ hơn nữa! Không chỉ dừng lại ở ‘giúp mình’, các bạn sẽ dần đủ sức để đi lan tỏa nhiều hơn cái sự ‘giúp người’, những ai hữu duyên đi ngang qua cuộc đời bạn và cần bạn 🤗
Chao ơi mới nói tới đây là đã nghe lòng dạt dào hứng thú rồi nha! Hổm rày các học viên khóa cơ bản Offline cứ rục rịch đòi thông báo ngày chính thức mở lớp Cấp độ hai để các bạn nhảy vô đăng ký, “đặt cục gạch” liền, ahahaha. Thương nữa! 💜 Mà mình có lời hứa, phải đợi lớp Online 1 và 2 khép lại đẹp đẽ xong xuôi, mới sẽ mở lớp Cấp độ 2 nha ^^ Ờ, mà còn lớp Online 3 9/9 mới khai giảng nữa nè… Lớp có lẽ là cuối cùng ở thể loại Online giảng trực tiếp. Chao ơi nói cái gì cũng mê cũng thích, mà sức khỏe hỏng cho phép ^^ Rồi bạn QH biết phải làm xaooo 🤪🤪🤪
Hahah, thôi, ráng được tới đâu hay tới đó. Có lẽ cái thân này nó nhớ những thời cộng hưởng năng lượng tĩnh tâm tích năng lượng bình minh của những chuyến đi nhà MayQ Go. Cái thời gì đâu mà làm việc như trâu hà, nói cũng phà phà tiếng này qua tiếng kia, mà chắc nhờ mấy thời tích năng lượng cộng hưởng, năng lượng nạp vô bù dữ quá, nên phẻ phây phây hà, hỏng có sao hết trơn. Mà chắc hỏng phải có một mình mình nhớ những thời ngồi yên đón năng lượng mặt trời, héng 🤗
Thương quá là thương hà! Hẹn sớm ngày tái ngộ nha, các tình iu ơi!!! Ơm ơm ơm xa hény! 🤗🤗🤗
(26.8.2020 – QH)
💜 Mấy bữa ở nhà, bà Út tặng cho cái bình chưng bông nhỏ xíu, thế là quay trở lại thú vui chơi cắm hoa dại trong vườn nhà, ahaha. Mà trước khi cắt vô là phải xin phép mấy em nhen, nói mấy em vô chơi với Q mấy ngày, xong Q sẽ đem mấy em ra cắm xuống đất cho mấy em mọc tiếp thành cây mới, héng! Mà tụi nhỏ đúng dễ thương luôn. Hoa cắt vô cắm bình mà mấy ẻm vẫn tuân thủ đúng luật khép – mở cánh như khi còn trên cây vậy á! Chiều là khép cánh ngủ, sáng mai thức dậy mở cánh ra, đến trưa là bung toàn bộ… Thương gì mà thương dữ vậy không biết 💜
💜 Đi kèm là tờ giấy ‘ám thị’ Biết ơn Sức khỏe của mình trong loạt bài tập Biết ơn đó 😊 Nhờ mấy tờ giấy này, ôm ẻm nhắc đi nhắc lại mỗi ngày mà sức khỏe mình mới ngon ngon mà đứng lớp giảng tiếp đó… 😛 Ta nói, lại cũng thương cái gì mà thương luôn hà!!! 💜💜
💚 À, trong hình còn có một chuỗi hạt đá đặc biệt hong phải đồ đeo điệu, hihi... Chuỗi này hồi đó mua được ở ven hồ Yamdrok ở Tây Tạng. Em này sau đó đã được đích thân nhúng xuống thánh hồ Namtso và nằm dưới đó nguyên buổi sáng 'thần thánh' mà nhắc tới mình còn thương đứt ruột! Em này mấy tuần nay gắn bó với mình không rời luôn... Thương thiệt thương. Còn lý do sao mà gắn bó không rời ha, bữa nào đủ duyên mình kể cho nghe nhe 💚💚💚 Hihi cái này chắc mới có các bạn học viên lớp Online 1 đủ duyên nghe bạn QH kể nghe thôi nè! Tại bữa đó là mới vừa mơ xong á 💚💚💚 À mà thôi, bài dài lắm luôn rồi, bữa nào kể tiếp nhen 😄😄😄
imàgo 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最讚貼文
[Chia sẻ]
🤗 “CÓ DUYÊN” 😊 hay “KHÔNG CÓ DUYÊN”? 😅😛
💙 CHUYỆN “KHÔNG CÓ DUYÊN”:
Hôm qua các em team Admin trích lại câu nói của mình về việc không bao giờ quá muộn để học, mình mới thêm một lần ngẫm lại, thấy đúng là càng về sau này, cái sự học và tiếp thu của mình xem ra lại càng nhiều hơn nhiều lần, mạnh mẽ hơn nhiều cái thời còn trẻ hơn và gọi là “trong tuổi học” nữa, hihi…
Một trong những điều mình học được trong thời gian sau này, là bớt đi nhiều lắm năng lượng tiêu cực từ… sự sân si, ahihi… Hồi đó tánh bộc trực, đụng chuyện gì trái với niềm tin hay nguyên tắc sống của mình là… mình làm cho tới luôn nha. Sau này gặp được vị sư cô đi cùng đoàn MayQ Go mình chuyến sang Thầy Pháp Hòa, sư cô dạy, mỗi lần con thấy không hạp với ai, không thích môn học gì, thông tin gì, kiến thức nào… Thay vì nhảy lên chỉ trích hay chê bai họ, mình chỉ cần lẳng lặng mỉm cười, nói “Không có duyên với họ”, là đủ. Không dán nhãn, không phán xét, và cũng như thế… đỡ tạo nên nghiệp xấu mới. Và từ đó nha, thiệt sự mình… đỡ tạo nghiệp vụ này thiệt, ahah!
Đó là xét từ chiều đi, tức là từ mình, chủ động không gây ra thêm. Nhưng chiều ngược lại, mình cũng nhận ra, mình không thể cố ép người ta làm theo điều mình tâm đắc, nếu… người ta không có duyên, hoặc chưa đủ duyên để cảm!
Ví dụ như, hồi đó mới phát hiện ra năng lượng đặc biệt ở Sông Hằng, Núi Linh Thứu, vườn Lâm Tì Ni… ở Ấn Độ, Nepal, mình tâm đắc lắm, có viết các bài chia sẻ về điều này, với ước mong càng ngày càng có nhiều người đủ duyên nhận được những lợi lạc từ các trường năng lượng đặc biệt đó, giống như mình. Một người bạn cũ của mình đọc được, liên lạc lại, đề nghị được gặp để mình truyền thêm cảm hứng cho bạn về tác động của năng lượng mà bạn đang rất cảm thấy hứng thú. Mình nghĩ đàng nào ngày xưa tụi mình cũng có một đoạn thời gian dài ngắn là bạn nhau, bạn lại chưa có con sau nhiều năm kết hôn, mà mình thì thực sự tin lắm vào sức mạnh khó giải thích của Vườn Lâm Tì Ni, nơi Hoàng hậu Maya đản sinh ra Thái tử Tất Đạt Đa mà sau này trở thành Đức Phật Thích Ca đó. Mình đồng ý gặp bạn. Mình cho bạn cả buổi mấy tiếng đồng hồ, chia sẻ rất nhiều điều, động viên bạn cũng nhiều. Rốt cục mình khuyên vợ chồng bạn nên thu xếp một lần đến với vùng đất đó, mình tin chắc rằng đi về bạn sẽ có nhiều chuyển biến tích cực. Bạn về rồi… im re. Mình nghĩ bạn còn ngại, mình nhắn tin thuyết phục thêm vài lần nữa, kêu bằng gom hết cả nhiệt tình của mình ra khuyên luôn đó nha. Rốt cục bạn khách sáo cám ơn mình, xong… bạn biến mất, trong sự… ngỡ ngàng của mình ^^ 🤪
Lâu thiệt lâu sau này mình thấy bạn không online nữa, một ngày một người bạn khác share về một bài viết bạn viết… trên một FB khác, mới biết… bạn đã mở FB khác rồi, haha, mà trong đó… không có mình trong danh sách bạn bè để được cập nhật mới. Mình ngỡ ngàng tập 2, haah. Có chút gì đó… bẽn lẽn ngượng ngùng… Lẽ nào… hồi đó bạn block mình luôn vì cái tội… nói dai như đỉa, cứ đi theo bạn lẵng nhẵng thuyết phục bạn đi Ấn độ hoài ^^ Và ngẫm thêm một chút tê tái nhẹ: hồi đó, có khi nào… bạn tưởng mình cố gắng nói nhiều vậy… để bán tour cho bạn không à? (Huhu!)
Sau vụ đó, mình học được ‘bài học’ liền nè! Mình bớt… tài lanh, không có te rẹt nhiệt tình đi khuyên ai làm cái gì, thay đổi cái gì nữa, ngoại trừ khi họ chủ động tiếp cận mình để nhờ mình giúp đỡ! Nhờ bài học quý này, mà khi bắt tay vào nghiên cứu Nhân số học, mình đỡ… ôm vết thương vì bị người ta dũa lắm, haha. Ngoại trừ khoảng 200 trường hợp đầu tiên là mình chủ động tự coi, tự kiếm người để ‘đọc vị’ các dữ liệu cho họ nghe, mục đích chính là để xác nhận lại độ chính xác giữa dòng dữ liệu lý thuyết từ sách vở và những gì có xảy ra trong thực tế (mà 200 case đó, chủ yếu là gia đình, mấy em trong team, rồi khách hàng đi tour dài ngày với MayQ Go nên nói gì nói cũng có độ hiểu nhau nhất định rồi); còn lại toàn bộ các trường hợp dài về sau này, là hoàn toàn dựa trên chế độ “bạn cần, mình giúp”. Thực sự, mình biết ơn lắm những trường hợp mỗi ngày vẫn gửi về như một dòng chảy bất tận dành cho tụi mình, để ở trong đó, tụi mình tìm ra được những ‘case study’ mới để mở rộng nghiên cứu, mỗi ngày! Cho tới hôm nay, số lượng case chúng mình tìm hiểu đã lên tới 720 rồi nghen, và con số này, tới tuần sau sẽ là 860, với sự bổ sung của 140 trường hợp đăng ký lớp học online Quản trị cuộc sống với Nhân số học đầu tiên của tụi mình nữa 😃
Nhưng mình không ngăn nổi cảm giác vừa thương, vừa tội nghiệp cho một bạn trẻ kia, gửi về cho mình, thật thà hỏi: “Chị ơi, trong hơn mấy trăm case mà chị đã nghiên cứu, có ai đã phản ứng mạnh lại với những gì chị nói chưa? Em đã bị một bạn kia quở nặng, phản ứng mạnh lắm khi em nói cho bản biết là bản có nhiều số 7, bản phải cẩn thận…” Hahah choy oy, cái này giống như duyên ai người đó cảm, người ta đang sống bình thường, tự nhiên em túm người ta lại, em nói người ta biết “Số bạn xấu vầy nha…”, họ có vui nổi không? Không. Nhiều khả năng còn cho là mình “Vớ vẩn, mê tín, bói toán…” Và hậu quả là, bản cũng xụ mà mình cũng xụ ^^ Cho nên, đó gọi là “chưa đủ duyên để cảm”. Và đã gọi là “Chưa đủ duyên” thì mình không nên cố cưỡng cầu.
Vậy các bạn sẽ hỏi mình, những trường hợp đó, mình sẽ nên làm sao? Chia ra làm hai trường hợp:
🌻 Nếu người đó thực sự rất thân, rất quan trọng mật thiết với bạn, thì thả cái link các bài có liên quan cho bạn ấy xem. Còn chịu xem hay không, còn tùy duyên bạn đó đủ không nữa 😊 Mỗi người đến với cuộc đời này với duyên và nghiệp riêng của mỗi người, mình chỉ có nhiệm vụ đưa dẫn, còn họ phải tự đẩy mình tới nhận, nha!
🌻 Nếu người đó chỉ là một người bạn, đồng nghiệp… bình thường, cứ âm thầm nghiên cứu về bạn ấy để hiểu thêm về vấn đền, và… âm thầm quan sát.
Rồi một lúc nào đó, theo đúng quy luật của tự nhiên, bạn ấy sẽ có lúc rơi vào ‘vùng khó’, bạn gặp trục trặc, bạn chới với… Lúc đó, nếu là người thân, mình mới túm bạn mà ra phân tích bạn nghe, chỉ đường bạn chạy, thì lúc đó, bạn mới có cơ hội mà nghe nha! Còn nếu đó là người bạn bình thường, người ấy hữu duyên tìm gặp mình, mình chỉ. Vậy thôi nha, nhớ nha 😊
🙏 Trên mạng có lưu chuyển một giai thoại về “Bốn điều Đức Phật không làm được”, ngẫm ra thật thâm thúy, và áp vô đúng trường hợp này, thì xuất sắc luôn. Bạn đã nghe qua chưa?
Có một đệ tử hỏi Phật rằng : “Ngài có thần thông và từ bi, vì sao vẫn còn những kẻ chịu khổ vậy?” Phật rằng : “Tôi tuy có sức thần thông rất lớn; nhưng có bốn điều là vẫn không thể thực hiện được, chính là:
🕉 Điều 1: Nhân quả không thể đổi thay, tự gieo nhân thì tự nhận quả, người khác không thể nhận thay.
🕉 Điều 2: Trí tuệ không thể cho được, ai muốn có trí tuệ thì phải tự mình học hay tu tập.
🕉 Điều 3: Diệu pháp không thể diễn tả được. Bản thể chân thật của vũ trụ, dùng ngôn ngữ không thể cắt nghĩa mà hiểu được, ai có duyên thì cảm nhận được, thực chứng được thôi.
🕉 Điều 4: Không có duyên thì không thể độ, người không có duyên thì họ không bao giờ nghe những lời nói mà ta chia sẻ. Mưa trời tuy lớn, cây không rễ khó mà thấm nước; Phật môn tuy rộng mở, khó độ người vô duyên.
💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦💦
Rồi, tới đây là bạn cũng thấm rồi héng 😛 Tới Đức Phật mà làm còn không nổi, thì ta là ai mà dám mong cải thiện được người không đủ duyên nè?
💙 CHUYỆN “CÓ DUYÊN”:
Rồi, giờ bạn sâu hơn về những chuyện “Có duyên” nè.
Từ khi bén duyên nhau qua những bài về Nhân số học, tụi mình nhận được rất nhiều yêu cầu giúp đỡ để các bạn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Đây chính là những ‘tín hiệu’ để cho thấy rằng, các bạn đã rất sẵn sàng, rất nóng lòng để thay đổi. Mà áp vô điều 2 ở trên, bạn sẽ thấy, muốn cuộc sống bạn thay đổi, CHÍNH BẠN phải là người động tay động chân, thực hiện những bài tập thực hành để thay đổi! Và trên trang này và kênh Youtube, thời gian vừa qua chúng mình đã chia sẻ với các bạn rất nhiều cách thức để có thể tập sống khác, nghĩ khác, làm khác, nói khác!
🌻 Tập mở lòng bằng những lời chia sẻ, khó quá thì ít nhất cũng cần viết ra để tự bộc bạch với mình mỗi ngày.
🌻 Tập kết nối bằng những giao tiếp thân thương, với người, với vạn vật, với thiên nhiên quanh mình, với vũ trụ bao la.
🌻 Tập sống tích cực bằng suy nghĩ tích cực, bỏ giận thêm thương, trong mọi hoàn cảnh.
🌻 Tập thở, tập thiền, tập đọc kinh, khấn nguyện
🌻 Tập Biết Ơn!
Và bạn biết đó, Biết Ơn là một trong những điều kỳ diệu nhất của cuộc sống này, cũng là một trong những thanh công cụ tuyệt vời nhất để có thể mang đến cho bất kỳ ai một cuộc sống đủ đầy, an lạc, hạnh phúc! Chính vì vậy, bên cạnh việc khuyến khích các bạn nuôi dưỡng lòng biết ơn mọi lúc mọi nơi, từ ngày mai trở đi, chúng mình sẽ cho đăng tải loạt 30 tập NHỮNG ĐIỀU KỲ DIỆU, với 28 bài tập thực hành hướng dẫn bạn thực hành lòng Biết Ơn mỗi ngày, theo những cách thức thật đa dạng, bao trùm tất cả mọi phương diện của đời sống này. Đây chính là những điều QH & Team MayQ tâm đắc hết sức từ cuốn Phép Màu (The Magic) của cô Rhonda Byrne mà mình cứ khuyến khích các bạn mua về đọc và làm theo đó! Tới bây giờ mình vẫn khuyến khích các bạn mua sách về đọc đi đọc lại để ngấm cho tới luôn nha, nhưng để lan tỏa rộng hơn những giá trị to lớn của chuỗi 28 bài tập này tới những bạn ở vùng sâu vùng xa, hoặc những người khó khăn hơn…, chúng mình xin phép thực hiện chuỗi bài này, để tạo thành ‘phong trào’ luôn, nha! Mỗi ngày, kéo dài trong 30 ngày tới, bạn sẽ cùng chúng mình mỗi ngày theo dõi một tập rồi làm theo, sẽ cùng nhau gặt hái được những niềm vui nhỏ nhỏ, những điều kỳ diệu nho nhỏ rồi lớn lớn cũng sẽ từ tự mọc lên trong cuộc sống của bạn. Và rồi bạn sẽ thấy, cho dù bạn đang ở trong hoàn cảnh khó khăn tới cỡ nào, sức mạnh của Lòng Biết Ơn rồi cũng sẽ đưa những điều tốt đẹp đến cho cuộc sống của bạn. Miễn là bạn ĐỦ DUYÊN kiên trì theo đuổi đúng và đủ 28 bài tập này, không chế nhạo, không nghi ngờ, không bỏ bữa nào 💪💙💙💙
=>>>> Vậy rốt cục, bạn có phải là người ĐỦ DUYÊN để thu hút những điều kỳ diệu tốt đẹp đến với bạn thông qua sức mạnh của lòng biết ơn không? Mình chờ 5g sáng mai, sẽ phát sóng tập đầu tiên, nha! Chọn phát sóng đúng ngày mai là để tối mốt thứ ba, các bạn học viên lớp Online Quản trị cuộc sống qua Nhân số học khóa đầu tiên sẽ là những người đầu tiên chính thức được yêu cầu thực hiện các bài này như một ‘Bài tập về nhà’ chính thức của khóa học đó. Thích héng!
(9.8.2020 – QH)
#CoDuyenhayVoDuyen
#ThaydoicuocsongvoiLongBietOn
#NhungdieuKydieu
#Magic #PhepMau
💙 Hình minh hoạ mượn từ trên mạng, dễ thương héng! "Có duyên" với nhau cái là nó dễ thương vậy á 😃
imàgo 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的精選貼文
[Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh giờ mới kể]
Bài 1: TẤT CẢ CON DÂN VIỆT LUÔN CÓ ÔNG BÀ TỔ TIÊN MÌNH CHỞ CHE, BẢO VỆ
Phần 1: CÁI DUYÊN ĐƯA TỚI VỚI ĐỨC THÁNH TRẦN, HAI BÀ TRƯNG 🙏
Hôm qua, dưới bài viết Thư gửi con trai của mình, một bà mẹ lo lắng hỏi: “Sao chị không cho con bay về Việt Nam?” Một bà mẹ khác gửi tin nhắn vào inbox trang mình, lo lắng về tình hình con chị còn đang học ở Úc, cháu đang lo sợ lắm vì đi ra đường mang khẩu trang sẽ bị dân bản xứ kỳ thị, ném cả bật lửa vào người. Anh xã mình đêm qua về thì chia sẻ một câu chuyện ‘giằng co’ giữa bố mẹ và cậu con trai – cũng đang học ở Anh giống con trai tụi mình. Anh chị thực sự lo lắng và bằng mọi giá gọi con về, dù biết rằng giờ đây khi con về, sẽ bỏ luôn kết quả một năm học. Cậu con trai thì nhất quyết ở lại để học. Thế là bố mẹ lại hoang mang, lo lắng, không biết làm sao những ngày sắp tới…
Thật lòng, những điều mình sắp viết ra đây không phải là điều dễ chấp nhận, hay dễ tin tưởng cho tất cả mọi người. Bản thân mình cũng thế thôi, nếu không đích thân trải qua toàn bộ những điều này, có đọc hay có nghe, có nhiều khả năng mình cũng nhún vai, nói người này chắc ít nhiều bệnh hoang tưởng. (Mình là đứa có Mũi tên 1-4-7 trong ngày sinh mà, Mũi tên Thực tế, có thấy mới tin). Thế nên, xin thưa trước, toàn bộ những gì mình sắp chia sẻ ra ở đây, và có thể thêm một số bài nữa trong thời gian tới, là hoàn toàn có thật, và là những điều mà bản thân mình và các anh chị em nhà MayQ chúng mình trải qua trong khoảng trên dưới chục năm nay. Nếu bạn tin và cùng giữ lòng tin ấy cùng chúng mình, thật sự tốt quá. Nếu bạn không tin, xin chỉ đơn giản rời khỏi trang này và ra đi, mình xin phép từ chối bất kỳ sự phản biện, trăn trở, đối kháng niềm tin nào. Mình nhận ra, trong các vấn đề thuộc tâm linh, đó kiểu như “Duyên ai người đó cảm”. Nếu bạn đọc vào và cảm nhận được những gì mình nói, chúng ta cùng tần số rung động, có thể giao hòa, vậy thôi à.
Đây, xin được nói trước, là những bài viết rất dài, kéo dài qua nhiều phần.
Viết những dòng này khi tràn ngập các mạng xã hội vẫn là những hoang mang, lo lắng, những mờ mịt cho tương lai chung của không chỉ một gia đình, hay một đất nước, mà của toàn cầu. Mình cũng có con trai đi học xa, những ngày này nó cũng đang đấu tranh với nỗi lo lắng và sợ hãi, khi phải gần như đơn độc trụ lại một trong những vùng có dịch bệnh gia tăng. Bản thân mình và gia đình đều đang sống trong một cộng đồng chung mà cho dù bạn cẩn thận cỡ nào, chúng ta đều không thể cản nổi sự tiếp cận của những F1, F2, F3…,đã nhận diện hay chưa nhận ra, hoặc giả, chính bản thân chúng ta có thể là những F2, F3… mà chúng ta nào có biết. Người Việt mình trên toàn thế giới còn đang sống trong một nỗi đau không kém nỗi lo sợ về dịch bệnh, đó là sự kỳ thị, căm ghét từ những người bản địa, và khuynh hướng này đang ngày càng có vẻ lan rộng, có vẻ trầm trọng hơn… Miền Tây đang oằn trong cơn khát của hạn hán và ngập mặn, và những gì mình đang nhìn thấy mỗi ngày là những cố gắng trong vô vọng, những nỗ lực nhỏ nhoi để “cứu người dân miền Tây” một cách rất bị động. Và sau đó, nhiều người cũng đang nhìn ra, là viễn cảnh của một nền kinh tế khủng hoảng toàn cầu sau dịch, mà trong đó, xa xôi gì đâu, mỗi gia đình mỗi người dân Việt Nam mình cùng chung hoàn cảnh đó.
Tất cả dường như đang nằm trong ‘điểm rơi’ hội tụ của mọi năng lượng tiêu cực kết tủa thành hậu quả, cái mà ông bà ta hay nói, “Hậu quả nhãn tiền”. Hôm trước, cũng trong Thư gửi con trai, mình có chia sẻ qua với con về hậu quả tất thấy của một quá trình dài cả thế giới sống trong vị kỷ, chỉ quan tâm đến hưởng thụ vật chất mà không màng nỗi kiệt quệ chung của quả địa cầu; của lối suy nghĩ tiêu cực ướp dài hạn trong những tác phẩm tinh thần đầy bế tắc rối loạn… Đã đến lúc chúng ta nghiêm túc nhìn lại những gì mình đã làm và đang làm, ‘nghiến răng’ nhận lỗi ‘nghiến răng’ sửa, và sau khi trận dịch này trôi qua, sẽ phải nghiêm túc là một lối sống khác. Ta xây lại từ đầu, cũng không phải là quá muộn. Vẫn còn một đường đời dài phía trước, nhất là các thế hệ con và cháu ta, những người trẻ sinh ra trong thiên niên kỷ 2xxx, những đứa trẻ giàu tính trực giác, đủ sức mở ra và đưa thế giới này lên một tầm cao mới, tầm cao của yêu thương và hòa ái, của sung túc và bình an.
Cái cảm giác thôi thúc phải viết ra, phải chia sẻ nó thường trực nằm trong trực giác của mình những ngày này. Chắc bạn cũng hiểu cảm giác của mình. Những điều không dễ chia sẻ diện rộng, dù bấy lâu nay, lúc nào hữu duyên trong những dọc dài đường trường của nhà MayQ Go, mình có thi thoảng chia sẻ qua với các khách thương nhà mình, để khẳng định rằng, mình đang sống trong một thế giới song song nhiều tầng năng lượng, nhiều cõi giới, và những gì chúng ta làm thật ra đều đang được Ơn Trên các cõi, rồi Ông Bà Tổ Tiên mình dõi theo sát sao hết, để làm sao mà sống cho đàng hoàng, sao cho tốt đẹp…
Bản thân mình, cũng như tất cả mọi người thôi, cũng không thể chắc được tương lai. Tuy vậy, nếu mình dùng niềm tin mạnh mẽ để nói với các bạn rằng nước Việt Nam của chúng mình sẽ ổn cả thôi, tất cả người con dân Việt Nam mình, dù có đang sống ở ngay quê hương xứ sở hay đang ở tại bất kỳ một vùng lãnh thổ nào đó trên thế giới, dù là các du học sinh hay bà con gốc Việt đang định cư ở các nước đều cũng sẽ ổn, bạn có cùng tin với mình không?
Chúng ta sẽ ổn, với điều kiện: bên cạnh tin vào sự đồng lòng, đoàn kết, yêu thương nhau của mỗi người dân – chính là mỗi chúng mình; sự tin tưởng vào tài lãnh đạo sáng suốt và cái tâm của những người đang điều hành đất nước đi qua cơn dịch; chúng ta còn phải Nhớ và Biết ơn Ông Bà Tổ Tiên chúng ta nữa! Đó có thể là các vị Thần mở cõi, các đời Vua Hùng, các vị Thánh, các Anh hùng hào kiệt qua các thời kỳ, có thể là cả ông bà cửu huyền thất tổ gia đình mình!
Bạn có nhớ, trong bộ phim hoạt hình Coco từng đoạt giải Oscar cách đây hai năm, trong đó chuyển tải thông điệp rất rõ: Thế giới ‘bên kia’ nơi Ông Bà Tổ Tiên ta đang ‘sống’ vẫn đang tồn tại song song với chúng ta! Những người mà, bằng tất cả tình thương bao la của mình, vẫn đang dõi theo chúng ta để phù hộ và vô cùng khát khao được bảo vệ chúng ta. Mà, bằng một lý do nào đó với sự cách biệt trường năng lượng của các thế giới, CHỈ khi nào chúng ta còn Nhận biết sự tồn tại và Nhớ về họ, Biết Ơn và Cầu nguyện hướng về họ, thì Ông Bà Tổ Tiên chúng ta mới có thể bắt được một nhịp cầu năng lượng nối với chúng ta, và trên diện rộng, với đất nước chúng ta, mà bảo vệ, che chở, và phù hộ cho tất cả chúng ta được! Cũng tương tự như vậy, trong phim có ý: Ông bà tổ tiên ta chỉ thực sự ‘chết’ đi khi trên thế gian không còn có ai nhớ về họ nữa! Và bạn biết, sửng sốt thay, đó cũng chính xác là những ý mà mình đã được ‘nhận’ thông qua một kênh tiếp nhận ngoại cảm đặc biệt (mà mình sẽ kể cho các bạn nghe dưới đây), từ trước khi phim Coco ra đời chắc cũng phải hai năm!
Bạn thử ngẫm xem: Phim bên Mỹ, bối cảnh Mehico, mà sao nó giống y như nếp nghĩ nếp sống trọng ông bà tổ tiên của người Á Đông mình vậy. Và ở tận trời Mỹ, làm sao tư tưởng của những nhà làm phim lại có thể giống y như những gì mà mình đã được ‘một tần sóng’ không phải con người trần, nói cho hiểu, cách đó trước hai năm? Phải chăng, những điều này là có thật, và không phải chỉ có mỗi mình mình, mà hẳn là, thông điệp này đã được truyền đi đến thêm khá nhiều người hữu duyên khác nữa, ở khá nhiều vùng đất và nền văn hóa khác nhau nữa? Những người mà, có thể do điều kiện đặc thù, họ có thể lan tỏa được ý nghĩa thông điệp này đến rộng hơn, các cộng đồng quanh họ?
Mình nói đây không phải để tạo sự chú ý mùa dịch bệnh hay đang mơ màng giữa thực tế. Mình có một cảm nhận rất rõ, một niềm tin thật chắc chắn, rằng tất cả chúng ta đều đang được bảo vệ và che chở với tất cả tình yêu thương từ Ông Bà Tổ Tiên mình. Không phải chỉ là ông bà tổ tiên – ‘Cửu Huyền Thất Tổ’ của riêng mỗi gia đình, mà còn là các bậc Đại Tiền Bối của cả một đất nước, hay những người đã ngã xuống vì đất nước, qua rất nhiều thế hệ!
Bây giờ, những ai đã từng theo dõi trang mình lâu lâu sẽ cùng ngẫm lại đi. Đâu phải không dưng, tụi mình lại ‘đẻ ra’ chuỗi tour Hùng Sử Việt, qua đó đưa người về lại những đất thiêng và về lại trong sự kính nhớ các anh hùng hào kiệt: Hai Bà Trưng, Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, các đời vua vận hành những triều đại rực rỡ nhất trong lịch sử Việt: Nhà Lý, Nhà Trần…, hay những Vị Thần trong truyền thuyết mà cho đến nay dân gian vẫn kính ngưỡng: Thánh Gióng, Sơn Thánh Tản Viên tức Sơn Tinh? Đâu phải tự nhiên nhà MayQ tới lui nhiều lần và đưa khách ra Côn Đảo? Đâu phải ngẫu nhiên, chúng mình đã khảo sát tuyến và, năm trước còn dự định mở tuyến Quy Nhơn – Bình Định, nơi có vua Quang Trung Nguyễn Huệ, hay ra Hà Tĩnh – Nghệ An, nơi có những người thanh niên chiến sĩ đã ngã xuống, như Mười cô gái Ngã Ba Đồng Lộc, như những TNXP Truông Bồn, hay Hang Tám Cô ở Quảng Bình… Và quả thật, những tháng qua, cũng đã có khá nhiều bạn trang mình tham gia các chuyến đi này, cũng đã cảm nhận rất nhiều những ý nghĩa đặc biệt – vượt ra ngoài ý nghĩa ‘Du lịch, tham quan’ thông thường, ở những nơi ‘đất thiêng’ chúng ta đến, phải không?
Với một người tự nhận là dốt sử và ít liên quan tới lịch sử như mình, quả thật việc chủ động nghĩ đến, mở những tour tuyến hay chuyến đi đặc thù thế này, là điều khó thể.
Vậy, hôm nay mình khẳng định với các bạn, mình – bạn Quỳnh Hương đây – đã hoàn toàn được ‘dẫn dắt’, thông qua những cái duyên kỳ lạ, mở đầu từ khoảng sáu năm trước.
Ngày đó, năm 2014, mình vẫn đang còn làm việc cho Đài Truyền hình TP.HCM (HTV). Chúng mình làm cuộc thi ca hát cho người lớn tuổi, tên là Tiếng hát mãi xanh. Cuộc thi có ba bảng, trong đó, năm ấy, có một cô thí sinh ở Bảng A là người từ Nam Định vào thi. Cô được vào vòng Chung kết, thế là cùng với hai em trong đội nội dung và ekip quay, tụi mình lên đường ra Nam Định để quay gia cảnh cô ấy.
Thời điểm bấy giờ, nhắc lại là mình hoàn toàn mù mờ về tâm linh, cũng không hề lưu ý đất Nam Định có một nơi rất nổi tiếng gọi là ‘Đền Trần’, nơi mà hàng năm vào dịp Rằm tháng Giêng, có cả hàng trăm ngàn người nhộn nhịp trẩy về, chen vai không lọt để cố gắng thỉnh cho được ‘Ấn Đền Trần’, với niềm tin rằng sẽ được phù hộ để có một năm an lành, làm ăn thịnh vượng. Ngày đó chúng mình ra quay hình khá tốt đẹp, ấn tượng của chúng mình về đất Nam Định cũng rất tốt. Và một trong những ấn tượng sâu sắc nhất của tụi mình là, tụi mình được đưa ra viếng Đền Trần, vì một người nhà của cô thí sinh ấy có người quen làm việc trong đền. Lúc chúng mình ra đến nơi, toàn bộ không gian đền thật trang nghiêm, mang lại một cảm giác khó tả về sự linh thiêng. Đền vắng vì đã qua mùa lễ hội. Duy chỉ có gian chánh điện bên khu thờ Đức Thánh Trần – tức Hưng Đạo Đại Vương Trần Hưng Đạo thì đang có một lễ cúng hầu đồng, người hát hóa thân vào nhiều nhân vật tâm linh rất nhập tâm, người ngồi xung quanh người đàn người gõ trống người hát… thật hay, và cả khá nhiều người, mình đoán là gia chủ của đám cúng, ngồi hầu xung quanh. Tụi mìn say mê theo dõi đám hầu đồng này một lúc lâu. Người nhà của cô thí sinh đưa tụi mình đến bác thủ từ - tức người đang trực quản trị đền, và tụi mình mỗi đứa được bác tặng cho một vuông vải màu vàng có in mực đỏ vuông vắn, trong vẽ những chữ cổ. Bác nói, các con giữ ở nơi tôn kính nhé, “Ấn Đền Trần” đó, quý giá lắm đó, sẽ theo hộ độ các con được nhiều điều!
Ấy thế mà tụi mình ‘bỗng dưng được lộc’! Cảm giác thật lạ lẫm và cảm kích. Mình nghe nói ở đây linh (thiêng) lắm, thế là mình cũng vào đảnh lễ Đức Thánh Trần, và theo suy nghĩ của mình thời điểm đó, mình cũng xin Ngài ba điều:
1/ Cuộc thi Tiếng hát mãi xanh của chúng mình năm đó, làm ơn… có một quán quân nào đó lớn lớn tuổi chút. (Ta nói nói tới đây thật xin lỗi các thí sinh bảng trẻ nhất của THMX, hihi, nhưng vì đã liên tiếp ba năm trước đó toàn các thí sinh bảng trẻ nhất đoạt quán quân, mình thật lòng mong các cô chú lớn tuổi cũng có cơ hội thì cuộc thi mới mang màu sắc trọn vẹn)
2/ Năm đó mình thi tốt nghiệp Cao học ở Nhạc viện TP.HCM. Mặc dù đã chuẩn bị đề tài rất kỹ lưỡng, tuy vậy mình vẫn xin, cho con thi tốt nghiệp suôn sẻ ^^
3/ Và thứ ba, điều này hơi cá nhân một chút. Thời điểm đó tụi mình đang xây nhà mới ở Nhà Bè, là căn nhà chúng mình đang ở sáu năm nay. Chúng mình thật lòng mong bán được căn nhà thương thiết ở Điện Biên Phủ cho một người tử tế, để tụi mình yên tâm về nhà mới.
Xin là xin như thế, nhưng thật lòng, mình không dám mong cầu. Thế nhưng thật lạ lùng, chỉ khoảng vài tuần sau chuyến đi, cả ba lời nguyện cầu của mình đã trở thành hiện thực! Cuộc thi THMX của chúng mình, sau chung kết, anh Huyên Chí Bình thuộc Bảng B (tuổi trung niên) đã đoạt quán quân. Mình có kỳ thi tốt nghiệp Cao học Nhạc viện rất suôn sẻ, kết quả rất tốt đẹp. Và điều kỳ diệu nhất là, căn nhà Điện Biên Phủ quả thật được bán cho một anh nghiên cứu sinh từ Mỹ về, người đã thích và mua luôn căn nhà chỉ trong một vài ngày!
Thật lòng, cũng từ sự việc này, trong lòng mình, ‘Đền Trần’ đã có ấn tượng sâu thêm một bậc, và ‘Đức Thánh Trần’ trong lòng mình cũng đã không còn chỉ đơn thuần là một vị tướng tài trong lịch sử. Và mình bắt đầu lờ mờ nhận ra, vì sao trải qua bao nhiêu thế kỷ, hình ảnh Ông vẫn lưu lại trong lòng con dân nước Việt như một vị Thánh Cha, không phải một vị Tướng. Và cũng ngạc nhiên đầy thú vị khi nhận ra, mình đi ra phía Bắc Trung Bộ và phía Bắc, đâu đâu cũng có Đền thờ Đức Thánh Trần, hoặc gian thờ Đức Thánh Trần rất sâm nghiêm. Ngạc nhiên hơn nữa, khi một ngày đẹp trời, mình đi trên đường Võ Thị Sáu ở TP.HCM mình, ngay đoạn đầu từ đường Đinh Tiên Hoàng rẽ vào, bên tay phải sẽ có một gian thờ rất rộng rãi trang nghiêm, đó cũng chính là Đền thờ Đức Thánh Trần. Vậy mà mấy chục năm nay ở Sài Gòn, mình đi qua đi lại chắc cũng có trăm lần, mà nào có để ý! Thế là từ đó, hàng năm, sau khi Tết xong đi làm lại, mấy chị em trong công ty sẽ dành ngày đầu tiên sau khi chúc Tết để đi viếng các chùa thân thương, nay mở rộng ra, viếng thêm Đền Đức Thánh Trần trên đường Trần Hưng Đạo.
Một ngày, trên FB của thằng bé em trong team, cậu bé từng theo mình đi quay thí sinh THMX ngoài Nam Định, mình đọc được dòng viết: “Có ai biết được thì chỉ dùm cho mình, vì sao người ta đã chết rồi mà còn bị đói, và phải đi xin ăn? Người chết làm sao ăn được? Và tại sao người chết rồi thì sẽ không có chân?” Ta nói, giữa đêm, mình đọc được những dòng đó mà… nổi cả da gà. Mình lật đật gọi điện thoại cho nó, nói “Nè, mày đừng hù chị ^^ Chị không biết gì nhiều về việc này để giúp em được, nhưng anh xã chị, thời điểm đó mới đi dự hội thảo ở đâu đó về, người ta tặng cho một cuốn sách tự truyện của một nhà ngoại cảm từng là một cô giáo. Chị đang đưa cho chị T. đọc, em lấy lại từ chị T. và tham khảo qua coi cuốn đó có giúp gì được em không nha!” (Mở ngoặc, cô nhà ngoại cảm này này không phải cô Bích Hằng, mà vì mình cũng không dám đọc, đưa luôn cho một người bạn giữ đọc, nên nay cũng không nhớ tên cô ấy là gì. Nhưng đây cũng không phải một chi tiết quan trọng, nên thôi cũng không cần nhắc thêm).
Cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa mình và cậu em sau đó… quả thật làm mình nổi da gà hơn nữa, mà nếu đủ duyên mình sẽ kể lại trong một bài viết khác, nằm trong một văn mạch tâm linh khác (Ta nói, khoảng năm năm trở lại đây mình trải qua rất nhiều chuyện tâm linh kỳ lạ và thú vị mà, bây giờ ngồi ghi chép lại, chắc nó phải ra cả cuốn sách dày, má ôi!) Điểm có liên quan đến văn mạch tâm linh của bài viết này, là một trong những chi tiết nó bao gồm trong cuộc trò chuyện điện thoại này, nó nói: “Thật ra em có cảm nhận lâu rồi, là hình như em có khả năng nhận được ‘sóng’ của những ai đó không phải đang sống bằng xương bằng thịt trên cõi đời này chị ạ. Chẳng hạn như, những lần chị cúng trái cây trong phim trường trước khi chạy chương trình Thay lời muốn nói hàng tháng, chị đứng khấn, em nghe rõ có những ‘người’ lắng nghe chị. Hay như hồi lúc chị đứng khấn ở Đền Đức Thánh Trần ngoài Nam Định, em cũng ‘nghe’ ra, có người đang lắng nghe chị đó!”
Má ơi, tới đây thì đúng nghĩa da gà mình nổi lên từng đợt. Mình nói với cậu em, thôi, nửa đêm rồi, em đừng nói nữa kẻo đêm nay chị ngủ không được ^^ Và mình kể cho anh xã mình nghe. Và anh xã mình, với cái đầu sắc bén của người làm báo, im lặng tiếp nhận.
Kể từ thời điểm đó trở đi, hai chị em mình bắt đầu một hành trình ‘tầm sư giải đạo’ cho cậu em. Mình quyết tâm giúp nó hiểu được những điều nó đang tiếp nhận ngày càng thường xuyên ngày càng rõ, để tránh cho nó sự hoang mang, để nó còn yên tâm làm việc cho mình được chứ. Đó là một hành trình dài qua nhiều chặng đường, nhiều sự ngẫm và vỡ lẽ, và ngỡ ngàng nhìn ra và nhận ra, mà mình cũng sẽ kể trong một loạt bài viết khác nữa, nếu đủ duyên.
Một trong những thành quả thu được qua hành trình này, là cậu bé mỗi ngày một bình tĩnh hơn, tiếp nhận được rõ ràng hơn. Sau này, khi mình đọc được cuốn Đồng quan của nhà nghiên cứu Đức Kiên viết về cuộc đi tìm hài cốt Tổng Bí thư Hà Huy Tập, mình mới biết, khái niệm Đồng quan là để chỉ những người có khả năng ngoại cảm đặc biệt như cậu em team mình. Họ gần nhữ những cái ‘ăng ten’ nhạy, bắt được các loại ‘sóng’ vi tế mà mắt thường người không thấy được, tai người thường cũng không nghe được. Mà nó cũng không thuần túy là sóng âm hay sóng hình ảnh, nó là những dạng ký hiệu đặc thù mà tùy thuộc vào tầng cảm xạ và cả tri thức của ‘đồng quan’ – tức nhà ngoại cảm, thì họ sẽ có thể hiểu được tới đâu và diễn dịch lại rõ ràng cụ thể đến mức độ nào.
Một mùa Tết xong, như thường lệ, tụi mình lại dành thời gian đi viếng các chùa và đền quen thuộc. Lộ trình của chúng mình luôn bao gồm Tịnh xá Trung Tâm trên đường Nguyễn Trung Trực ở Bình Thạnh, ngôi chùa đặc biệt mình hữu duyên, đã hầu như là nơi vỡ tâm linh đầu tiên cho mình hồi đó, lúc mình được chỉ ra cầu nguyện cho mình và anh xã cưới được nhau đó (điều này mình đã từng kể trong một bài viết trước đây rồi). Thì trên đường đi từ Tịnh xá Trung Tâm để về Đền Đức Thánh Trần trên đường Võ Thị Sáu Q.1, tụi mình đi ngang qua một con đường nhỏ, hôm ấy trong một gian đền ven đường cũng cờ phướn đủ màu, trông rất vui mắt. Tụi mình bèn rủ nhau đi vào lễ luôn, chắc đây cũng là một dạng thờ Thần Hoàng địa phương chứ gì. Ai ngờ vào đến cổng mới đọc rõ: Đền thờ Hai Bà Trưng.
Bước vào trong, cũng là một cảm giác rất sâm nghiêm và thanh tĩnh. Lúc đó mình chưa biết nhiều về năng lượng, chỉ cảm nhận một cảm giác rất nhẹ nhàng thư thái khi ngồi đảnh lễ Vua Hùng, các vị Mẫu và Hai Bà ở trong đền. Đang ngồi lễ lạy thì cậu em khều mình, nói “Chị ơi, hình như ở đây có vị nào muốn nói chuyện với chị!”
Ôi, một cảm giác vô cùng khó tả! Mình nhanh chóng vượt qua sự sửng sốt, xin hỏi mình đang được trò chuyện cùng ai, và vị muốn nói với mình về việc gì. Thì cậu em cũng không nhận ra tín hiệu đầy đủ, chỉ biết rằng đó là một người nữ. Vị này muốn truyền đạt lại cho mình cách lấy năng lượng từ mặt trăng, từ gió, từ các loại hoa (có dạy luôn cho mình ý nghĩa của loài hoa đêm mang tên mình). Và Vị nói, có dịp thì hãy thu xếp đi một chuyến ra Đền Hát Môn, nơi đó có nhiều người đang đợi. Và quan trọng hơn, ở nơi đó, mình sẽ được tặng một viên ngọc quý, vốn… nằm dưới dòng sông Hát, mà nếu có được viên ngọc này trong người, mình sẽ có đủ lực để làm tốt những tâm nguyện của mình đối với chị em phụ nữ.
Mình ngẩn tò te, hỏi cậu em, Đền Hát Môn nằm ở đâu? Nó tra Google, bảo Đền Hát Môn nằm ở huyện Phúc Thọ, đâu ở tận ngoại thành Hà Nội. Mình ngẫm nghĩ, mình ở tuốt trong Nam, nếu năm thì mười dịp có ra Hà Nội công tác cũng ở lòng vòng đâu đó trong nội thành, làm gì có khả năng đi ra tới vùng ngoại thành này. Nên mình cũng không để nó vào đầu, coi như một lời đề nghị ngoài tầm thực hiện, vậy thôi, chắc cũng không ai trách mình đâu mà! Đó là vào khoảng năm 2015.
Cuối mùa hè năm đó, Tin con trai mình bỗng dưng nằng nặc đòi mẹ dẫn ra Bắc thăm viếng các đất thiêng. Nào giờ con trai mình rất mê lịch sử và địa lý, nên yêu cầu đó của con, mình không ngạc nhiên. Và mình đã nói rồi, cái gì con yêu cầu mà mình thấy nó bổ bề ngang bổ bề dọc cho kiến thức, hay trải nghiệm, hay cả lòng biết ơn của nó với tổ tiên đất nước, mình đều chấp nhận. Thế là hai mẹ con lên đường, con đòi đến thăm Hưng Yên và Nam Định.
Chuyến đi đã rất đẹp. Chúng mình đã viếng thăm nhiều đền thờ, chùa cổ, cả nhà thờ cổ của những vùng này. Trong đó, mình thực sự ngạc nhiên, từ chỗ không có khái niệm gì, vì sao chỉ sau một năm, mình đã có cơ hội quay lại Đền Trần! Mình nghiêm trang đảnh lễ cám ơn Đức Thánh Trần, cũng không quên nguyện cầu cho quốc thái dân an, gia đình khỏe mạnh, con mình học hành sáng suốt nên người…
Hai năm sau, mùa hè tới, cậu con lại… nhất định đòi quay trở lại đất Bắc! Lần này, lộ trình nó vẽ ra bao gồm cả Làng cổ Đường Lâm ở ngoại thành Hà Nội. Mình nói, được, con viết ra hành trình đi, lần này ta đưa cả gia đình mình đi chơi cùng luôn nha!
Tới đây thì mình đã có kể nhà mình nghe trong một bài viết, cách đây khá lâu rồi, tuy không nói rõ hết ra các chi tiết tâm linh, như bây giờ. Tụi mình lên xe, chiếc xe thuê 16 chỗ, lái xe là một người chưa từng quen biết mà cũng không có thời giờ để trò chuyện, vì lên xe là tụi mình đã mệt quá, ngủ gà ngủ gật để cậu lái xe đưa đến nơi. Đang ngủ thì xe bỗng thắng gấp, đầu mình đập vào băng ghế phía trước làm tỉnh cả ngủ. Mình mở mắt quan sát xung quanh. Xe chúng mình đang chạy giữa hai bên ruộng lúa mênh mông, và bên phải lề đường, có một tấm bảng chỉ dẫn: “ĐỀN HÁT MÔN, đi vào 500 mét”! Nói thật, trong cái đầu còn lơ mơ ngủ của mình lúc đó, làm sao có thể nhận ra được gì. Tuy nhiên, khi xe tiếp tục chạy thêm tầm chục mét thì mình bắt đầu ngờ ngợ ra… cái tên “ĐỀN HÁT MÔN” có vẻ… quen quen? Ngẫm thêm vài giây, mới nhớ, má ôi, ĐỀN HÁT MÔN chính là cái nơi hồi đó, Vị Nữ nào ở Đền Hai Bà Trưng trong Sài Gòn đã từng khuyên mình “Nên thu xếp ra thăm” đó! Cái là mình lật đật kêu cậu tài xế quay đầu xe lại, chạy vào viếng Đền Hát Môn trước đã. Thấy vẻ mặt mình còn thảng thốt sững sờ không tin được, cậu lái xe có vẻ đắc ý lắm. Cậu không biết cậu đang làm gì được cho mình, chỉ cảm thấy, việc này là một ‘thu hoạch ngoài ý muốn’ của chúng mình. Cậu nói, “Đấy là nhờ em tự rẽ đi đường tắt chị mới đến được đền này đấy nhé! Chứ đi đúng đường lên Đường Lâm, chị không đi ngang đây được đâu!”
Mình lại nổi da gà!
Mình bắt đầu cảm nhận rõ, những gì đang đưa đến với mình hoàn toàn nằm trong một lộ trình không hề ngẫu nhiên. Nó hẳn nhiên phải có một sự sắp xếp vi tế bởi những đấng nào đó, khiến cho những ‚tín hiệu‘ ban đầu gửi đến mình, nếu bị vô tình cố ý bỏ qua, rồi mình cũng sẽ được dắt tới tận nơi tận chỗ! Và cái nơi ‚tận nơi tận chỗ‘ ấy, cụ thể trong lần ấy, chính là Đền Hát Môn ở Phúc Thọ, Hà Nội, nơi đền gốc thờ Hai Bà Trưng, vì dòng sông Hát nơi Hai Bà đã nhảy xuống trầm mình sau khi thua trận, nó vẫn còn đang chảy ngang trước cửa đền!
(còn tiếp)
(13.3.2020 – QH)
#HaiBaTrung #DucThanhTran
#TatcaCondanVietdeudangduocChocheBaove
#BietOnOngBaToTienminh
#QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike
imàgo 在 Imago - 首頁 的推薦與評價
Imago , 辛辛那提。 2894 個讚· 21 人正在談論這個· 866 個打卡次。 Imago's mission is to foster a deeper harmony with Earth by providing educational ... ... <看更多>