"mẹ ơi, con ngủ nhé!".
Đọc câu chuyện của chị, mình nhớ đến bé Tiến ung thư xương và cả bé Trình đang vật lộn với bệnh này...
- - - - - - -
Chào mọi người. Xin cho tôi chia sẻ chút tâm tư cho nhẹ lòng được ko?
Tôi năm nay 40tuổi. Con gái tôi khi đó mới học lớp 5. Đã hơn 1 năm con làm thiên thần nhỏ. Tôi nhớ con quá.
Hè năm đó con được học sinh giỏi, con nói muốn đi du lịch. Vợ chồng tôi thuê 1 chiếc xe cả nhà cùng đi. Vợ Chồng tôi lấy nhau và vào SG lập nghiệp 12 năm, đang phấn đấu cố gắng mua căn chung cư trả góp với mức trả trước 30% cho 2 con để ko phải sống trong căn phòng trọ 15m2 nữa.
Đúng sau chuyến du lịch đó con kêu đau chân. Tôi đưa con đi khám và được 1 nắm thuốc khớp mang về. Nhưng bệnh của con rất lạ. Cứ thế nặng lên và t lại mang con đi khám Bv tuyến trên. Và lần này bs nói bệnh của con rất xấu. T ko hiểu rất xấu là gì, bs nói con tôi bị UT xương. Chân con ko phải bị sưng mà các khối u đã mọc và bắt đầu phát triển mạnh rồi. Tôi ko tin. T đưa con đi nhiều Bv nữa ở Sg, kết quả vẫn vậy. Ngày cả lớp con nhập học cũng là lúc con nhập viện điều trị. Con còn gọi cho cô giáo nói "con đi viện mấy ngày con khỏi con lại về học nhé cô" t nghe mà đứt cả ruột gan. Vào Bv Con vẫn ăn uống được. Thỉnh thoảng con lau nc mắt cho tôi, con hỏi" con sẽ chêt' giống ông hả mẹ? (ông nội tôi mất vì UT)làm t cứng cả họng ko biết nói sao.
Ngày hè nóng nực trong bệnh viện, trg khoa điều trị có nhiều e bé bé hơn con rất nhiều, người đã cắ.t bỏ chân, tay, và ai cũng trọc đầu, yếu ớt, tiếng khóc lóc rên rỉ đau đớn nghe đến não lòng.
Con gái t thấy vậy nói"mẹ ơi con sẽ uống thuốc nhưng ko cạo đầu đâu, sẽ xấu lắm mẹ". Mỗi ngày con đều viết 1 trang giấy, con kể về thuốc, về các bạn, người giường này giường kia. Con nói con muốn làm chỗ dựa cho tôi, con ko khóc được vì sợ mẹ khóc. Mỗi khi con ngủ t cứ đọc nhật ký của con. UT gđ này di căn rất nhanh. Các khối u mọc chằng chịt và đặc biệt khối u ở chân con ngày càng chướng lên, căng phồng như sắp phát nổ. Con khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Nhiều đêm tôi thức tới sáng đọc tất cả các trang mạng nói về UT để hi vọng ai đó cho t 1 con đường sống cho bệnh của con. Tây y ko được t nghĩ tới Đông y, T vay mượn 100 triệu chỉ để mua 1 miếng cao dán, 1 ít lá thuốc chữa bệnh cho con. Nhưng bệnh con càng nặng, tôi hiểu tất cả chỉ là bong bóng với bệnh của con. Vì chính tay tôi năm đó đã tiê.m cho bố 1 mũi để bố được đi thanh thản, rồi con t sẽ như bố tôi, tan biến vỡ vụn. Ngày ngày con vẫn vui khi có bb tới thăm. Cô con gái bé bỏng của tôi lúc ấy chân đã phù to, vẫn quyết ko để tôi bế con đi hay vs trên bô trong phòng, con bảo như vậy con vô dụng quá. Lúc ấy t nghe bs nói chỉ còn 5 -6 tháng thôi, tôi gửi thằng út về ngoại, 2 vợ chồng túc trực bên con. Rồi con sống phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc. 1 tuần hoá trị 2 ống thuốc dc truyền liên tục qua tay khiến con lở miệng, sụt cân, rụng tóc. Những bình thuốc hoá chất đáng sợ tới mức nếu lỡ rơi rớt ra ngoài có thể gây bỏng cháy da giờ được truyền vào người con tôi. Nhiều Bé chán ăn, mất vị giác, nôn thốc khi thức ăn vào miệng, con tôi khi ấy luôn cố ăn hết thức ăn mẹ nấu, con bảo ngon mẹ ạ. Rồi con viết "những thứ thức ăn chán ngắt. Nhưng ko ăn mẹ sẽ buồn". Bs nói với tôi về UT giai đoạn này "Đây là giai đoạn Bệnh nhân chỉ sống vì người khác thôi”.
Dần khối u ở chân con to phồng. Bs nói phải cắ.t bỏ chân cho con đi. Các khôi u khác cứ thế mọc khắp khuỷu tay, lồng ngực, xương sườn con. Lúc đó t trần trừ định bán nhà ở quê đưa con đi Sing chữa cứu chân con. Nhưng bs nói ko kịp nữa. T đành phải cho con cắ.t bỏ chân. Con vẫn cười. Mỗi lần đau quá chỉ khẽ khóc nhìn tôi. Cắ.t chân xong con xin tôi về nhà. Con nói" con muốn làm thiên thần mẹ ạ. Con sợ đau" rồi tôi cho con về nhà. 2 mẹ con ôm nhau khóc. Những lúc đau quá con nói "mẹ ơi con ngủ đây" rồi lịm đi. Được 2 ngày con tôi phải vào viện lại, Bs nói tình trạng rất xấu, nên Cbi tinh thần. Cho con về ăn Tết đi.
Vậy là tôi cho con về. Con ko vào thuốc nữa, con thèm ăn gì t mua đó. T đón con trai nhỏ vào. Cả nhà quây quần từng phút bên nhau. Rồi con phải quay lại viện, thở máy. Bs dặn t nếu có gì phải để con đi thanh thản. Con yếu dần đi. Con nói " con sắp về với ông rồi mẹ, mẹ đừng buồn nhé" rồi thiếp đi. U xâm lấn vào xương, t chuẩn bị thuốc cho con, con đau đớn vật lộn, ngủ ngồi cả ngày lẫn đêm những ngày cuối, con từ chối dùng thuốc. Có lúc con nói với tôii" mẹ cho con c.h.e.t nhé me"t đau lắm. Nhưng đọc nhật ký những bệnh nhân trg" danh sách đỏ "mới hiểu " cái c.h.e.t ' với BN UT là nguyện ước hạnh phúc của họ.
Ngày hôm đó t đã cbi để cho con đi. Y như cho bố tôi đi. Nhưng con sáng cuối cùng như hiểu chuyện. Ăn hết bát cơm. Lướt mạng rồi nằm ngủ. Ôm cánh tay tôi. Con nói "mẹ, con ngủ nhé" rồi con lịm đi và ko bao g tỉnh nữa. Con đã cố để ra đi ko đau đớn.
Bé con của t khi đó mới lớp 5, còn bao nhiêu ước mơ dang dở, nhật ký con viết có dòng cuối cùng "Mẹ ơi! Con ngủ đây. Con yêu mẹ" tôi 1 năm rồi cứ đọc và dằn vặt lắm. Từ khi phát hiện bệnh tới khi con mất chỉ vèn vẹn. 5tháng. Mãi tới g tôi vẫn thấy con bên tôi. Góc giường đó, khoảng ko gian đó. Tôi phải làm sao để thôi nhớ con?
cre ptt
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過12萬的網紅徐海莉 Hailey,也在其Youtube影片中提到,之前PTT有一篇討論文【台北市200元過一天可行嗎?】 海莉我小資女,實測過其實還算簡單 只要吃超商麵包*2+麥當當一加一 (甚至可能有找錢XD) 但如果加上要「用車」這個條件呢? 台北市停車費出了名的貴... 同時還要填飽自己的肚子... 加油錢也是要計算進去... 大家覺得一天200元能成功完...
kia ptt 在 Akko & Tim 一起搭配美好的一天 Facebook 的最佳貼文
台灣男裝品牌 plain-me 曾被譽為男裝沙漠中的綠洲,除了自有品牌,在服裝選品上,plain-me 發揮獨到眼光,為大家帶來更美好的穿搭體驗,並透過旗下獨立品牌 COP,為每日衣著注入不一樣的風格。身為創辦人之一的 Akko,同時也是 PTT 搭配版創版版主,而 Akko 還有一個更重要的身份:一家之主以及一位爸爸,因此肩上扛著的不只是員工生計問題,也肩負著家人快樂與安全的責任。 EVERYDAY OBJECT
http://www.everydayobject.us/2018/04/09/kia-carens/
kia ptt 在 小花媽 Facebook 的精選貼文
Uber在台灣引起了軒然大波以後,撤出台灣。很多人很懷念,也很多人很不解,但這不是今天的重點。指是小花媽想要有點憤青的開場才寫的,一種為賦新辭強說愁。
今天的重點是,在越南旅行,粉蝨應該怎麼移動。
到異國旅行,超過25歲且有經濟能力的人,會漸漸重視移動所需花費的時間成本。於是,善用交通工具就是一件重要的事情。再越南,離開了機場,離開第一郡,基本上英文幾乎是不太能用的。那麼,大家可以怎麼移動呢?
1. 搭公車
這裡的公車站牌並不像台灣,去跟回會在對面。絕大多數去跟回會在哪裡,你找都找不到唷。此外,公車站牌上並不會有路線圖,公車上更不會有顯示器。有的只有售票員JAY式風格的念站牌。所以,初來乍到越南,請粉蝨千萬不要想不開去搭公車,雖然只要6k,就能來一趟大冒險。
2. 搭計程車
計程車在這裡非常普遍,你可以選擇路邊有寫著Vinasun(白色)跟Mai Linh(綠色)的計程車,比較不會被騙。
或者,你也可以選擇叫UBER或是GRAB。
UBER/GRAB又分兩種,一種是MOTO,另一種就是TAXI。
先講MOTO。
在越南,機車數量超過3000萬台,完全屌打台灣。機車其實很貴,汽車當然更貴,但因為越南人搭車非常容易頭暈(具體原因不太清楚),因此騎機車對越南人來說非常重要。
粉蝨到越南玩,隨時在路上都會有騎機車的老漢子問你「Xe Om Khong?(要不要搭計程車)」或是「đi đâu đó(去哪)」。XE是車子,OM是抱,是形容搭乘MOTO的行為。但對於外國人來說,要怎麼跟司機說呢?
於是,UBER跟GRAB的MOTO就是粉蝨最好的選擇溜~
跟在台灣一樣,你可以輸入所在地跟目的地,接著等車。上車後,基本上你唯一要說的只有兩句話,一是自己的定位名字,一是cám ơn(謝謝,音似肛恩)。而且,不用太擔心所在地,越南這邊的UBER定位準確到不行。
可能是因為駕駛MOTO的年紀都偏大,所以對於地點的掌握度非常好(相對於UBER TAXI來說)。而且,搭MOTO很有趣,因為可以穿越大街小巷,感受越南人平常的生活,非常推薦粉蝨嘗試。
但,小花媽才沒那麼閒跟粉蝨分享這種google的到的事情。會寫這篇最主要的原因是因為,UBER TAXI的司機太ㄎㄧㄤ啦!
剛剛說到,MOTO的方向感不錯。但TAXI的方向感就好像遺失在Sigon River一樣的浪漫。
所以,如果恰好粉蝨搭到這樣的司機,又恰好你認得一點路,或是會用google map,學會以下四句就很重要了。沒錯,google map。粉蝨可能會覺得很奇怪,為什麼是google map,難道司機不會用嗎?
是的,司機還真他胡志明的不會。
小花媽搭了好幾次UBER,幾乎有3/5的機會要報路。但是,小花媽怎麼可能會認得路。於是,小花媽就打開google map,加上直走、左轉、右轉、在這裡,這四句話來成功抵達目的地。
a. đi thẳng:音似【底 堂】,意思是「直走」
b. quẹo trái (北)/ Rẽ trái (南):音似【北:威 宅/南:雷 宅】,意思是「左轉」
c. quẹo phải (北)/ Rẽ phải (南):音似【北:威 ㄈㄞ/ /南:雷 ㄈㄞ/ 】,意思是「右轉」
d. ở bên kia :音似【額 本 gi】,意思是「在這裡」
這個的重要性等同於皮包掉了上PTT找網友一樣重要。特別是在按摩或shooping完,準備爽爽的回家時,一上車發現司機轉頭問路要怎麼走,又不能sent 他 tree pay時,特別der好用喔。
還不快學起來!
當然啦,還有一些人力車之類的可以搭,但小花媽不想寫!
kia ptt 在 徐海莉 Hailey Youtube 的最佳解答
之前PTT有一篇討論文【台北市200元過一天可行嗎?】
海莉我小資女,實測過其實還算簡單
只要吃超商麵包*2+麥當當一加一 (甚至可能有找錢XD)
但如果加上要「用車」這個條件呢?
台北市停車費出了名的貴...
同時還要填飽自己的肚子...
加油錢也是要計算進去...
大家覺得一天200元能成功完成上述任務嗎?
還是覺得海莉又要開始丐了(?
也歡迎先留言岔賭看看我會不會成功
(每一則留言我都會看~)
有空的話發露一下
**海莉臉書:https://www.facebook.com/haileyhsuqq
**海莉哀居:https://www.instagram.com/hsu_hailey/
