Người ăn sống mọi con vật
Trong chuyến ra huyện đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi), tôi được Trưởng Công an huyện, Thượng tá Nguyễn Công Danh kể cho nghe rất nhiều chuyện về những con người kỳ lạ ở mỏm đất giữa biển Đông này. Đôi lúc anh trầm tư: “Không hiểu hòn đảo nhỏ này có điều gì đặc biệt mà sinh ra lắm con người kỳ lạ đến vậy…”. Chẳng hạn như chuyện một ông lão, suốt 50 năm nay cứ lầm lũi đến các đám ma phục vụ gia chủ, mà không bao giờ đòi hỏi một đồng tiền công, dù gia chủ có ý đuổi khéo cũng nhất định không về. Rồi có ông cả đời làm cái việc kỳ cục, đó là lên miệng núi lửa lấy đất sét, nặn tượng những người chết giữa biển khơi. Một bà lão làm đủ các nghề như nhặt rác, ô sin, phục vụ đám ma, để kiếm tiền nuôi hơn 100 đứa trẻ bất hạnh… Nhưng kỳ cục nhất vẫn là một người đàn ông có khả năng ăn tươi nuốt sống tất cả các loài côn trùng, động vật. Trí tò mò nổi lên, tôi cố công cố sức gặp gỡ nhân vật này, để bạn đọc được biết…
Phần I: BUỔI BIỂU DIỄN… KHỦNG KHIẾP!
Người đàn ông kỳ lạ này có tên là Ngô Văn Tùy, sinh năm 1959, trú ở thôn Tây, xã An Hải, huyện đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi. Anh Nguyễn Công Danh bố trí Trung úy Trần Đức Vinh chở tôi đi tìm gặp ông Tùy. 2 ngày trời, với hơn chục lần tìm đến thôn Tây, nhưng cánh cửa ngôi nhà khá khang trang của anh Tùy vẫn im ỉm khóa. Hỏi hàng xóm, không ai biết anh ở đâu. Họ bảo, đúng là có chuyện anh này chuyên ăn các loại động vật, nhưng gặp anh ta không phải dễ, anh ta cứ đi suốt ngày suốt đêm.
Để gặp được anh Tùy, chúng tôi quyết định đến nhà vào buổi tối. Tuy nhiên, vợ anh bảo: “Có khi nửa đêm ổng mới về. Chú cứ hẹn đi, để tui dặn lại cho. Chứ đợi ổng không biết đến khi mô. Ổng ở trên nương suốt đêm đó. Ổng đi săn con cóc, con ngóe, con rắn rết để ăn. Đêm mà không được ăn mấy con đó, ổng ngủ không yên à”. Chẳng lẽ lại chờ đến nửa đêm, chúng tôi đành phải ra về.
Sau 2 ngày “phục kích”, rồi chúng tôi cũng nhận được tin từ người hàng xóm: “Ổng bảo đi đám cưới cả ngày, nhưng không rõ đám cưới nào hết”. Hôm đó ngày đẹp, khắp huyện đảo Lý Sơn có tới gần chục đám cưới. Dọc con đường độc đạo xuyên ngang huyện, tí lại thấy đoàn xe máy, với hai bên bốn họ, cô dâu, chú rể, váy dài váy ngắn, đội mũ bảo hiểm nghiêm chỉnh, chạy vè vè. Đi mấy đám cưới tìm không thấy, đến tận chiều, Trưởng Công an huyện Nguyễn Công Danh phải phái mấy chiến sĩ công an đi truy tìm anh Ngô Văn Tùy giúp tôi. Rồi chúng tôi cũng tìm thấy anh ta trong một đám cưới ở xã kế bên.
Trình bày nguyện vọng muốn quay phim chụp ảnh cảnh anh ăn tươi nuốt sống con vật gì đó, anh chối bai bải. Anh xua tay: “Lên hình kỳ quá, ngại lắm!”. Nhưng rồi anh đồng ý ngay khi tôi bảo chuyện tìm gặp anh là do Trưởng Công an huyện Nguyễn Công Danh giới thiệu. Anh Tùy bảo, anh rất quý trọng và ngưỡng mộ Trưởng Công an Nguyễn Công Danh, người đã xử lý triệt để chuyện nghiện ngập, trộm cắp ngoài đảo, nên anh Danh giới thiệu là đồng ý liền. Rồi anh bảo: “Thế chú thích quay cảnh tui ăn con gì?”. Tôi ngẫm nghĩ một lát, xem ăn tươi nuốt sống con gì gây cảm giác mạnh nhất. Cuối cùng tôi đề nghị anh ăn một con rắn. Anh bảo: “Các chú ngồi chờ một lát nhé!”.
Nói rồi anh để chúng tôi ngồi ở đám cưới, anh đi ra phía cánh đồng. Đứng trong làng, vẫn trông rõ dáng anh đang lần mò ở mấy bụi cỏ trên cánh đồng tỏi bát ngát. Tôi cứ băn khoăn, không hiểu anh tìm đâu ra con rắn bây giờ. Chừng 10 phút sau thì thì thấy anh lững thững đi về, trên tay cầm một con rắn đang ngo ngoe. Cả trăm người dự đám cưới cũng bỏ hết ra đường xem buổi biểu diễn của người đàn ông kỳ lạ này. Mọi người ở đảo Lý Sơn đều loáng thoáng nghe chuyện anh Tùy chuyên “ăn tươi nuốt sống” các loài động vật, nhưng anh chưa bao giờ biểu diễn trước đông người, nên chuyện này cứ nửa tin nửa ngờ, hư hư, thực thực, thành thử, ai cũng háo hức được xem.
Anh Ngô Văn Tùy giơ con rắn lên và mọi người đều trông rõ con rắn còn đang sống và rất khỏe mạnh. Rõ ràng anh ta vừa mới bắt được con rắn này ngoài đồng. Anh Tùy bảo, đây là loài rắn đặc trưng trên đảo Lý Sơn, là loài có nọc kịch độc. Mấy ông đứng tuổi chứng kiến buổi biểu diễn, sau khi quan sát con rắn cũng xác nhận đây là dòng rắn hổ mang, có tên gọi là Bù Nặc. Tôi cũng tin đó là rắn độc, vì khi anh Tùy giơ con rắn cho mọi người xem, mấy ông đứng tuổi hiểu biết về rắn đều sợ hãi chạy dạt ra. Loài rắn này có nhiều trong các khe đá trên núi, chúng thường bò ra cánh đồng kiếm ăn và trú tạm ở các hang hốc, bờ bụi. Không ít người ở Lý Sơn đã thiệt mạng khi bị loài rắn này tấn công. Một ông còn xác nhận, đã tận mắt thấy loài Bù Nặc cắn chết một con bò. Giống rắn này phát triển rất chậm và con to nhất chỉ bằng ngón chân cái. Con rắn ông Tùy bắt được tuy chỉ bằng ngón tay cái, xong nó cũng khá già rồi. Tôi hỏi: “Vì sao anh bắt rắn độc nhanh thế?”. Anh Tùy cười bảo: “Nhiều lúc mình cũng không hiểu được bản thân nữa. Cứ như có linh tính ấy. Khi thèm ăn rắn, mĩnh nghĩ đến loài rắn, thế là như có ai đưa đường dẫn lối, tự dưng chân cứ thế bước đến chỗ có rắn. Lúc nãy cậu bảo mình ăn rắn, nghĩ đến rắn mình tự nhiên thèm chảy nước miếng, thế là mình ra cánh đồng. Đi một lúc thì nghe thấy tiếng cóc kêu giống như bị rắn cắn. Lần theo tiếng cóc, mình tóm được chú rắn này ở trong hang”.
Mọi người tỏ vẻ không tin lắm chuyện anh ta kể. Anh Tùy liền bảo: “Mọi người có tin rằng con cóc vẫn còn sống không?”. Mọi người đều lắc đầu: “Hổng tin!”. Anh Tùy liền kéo căng con rắn, rồi vuốt thật mạnh một cái từ đuôi lên đầu, tức thì một chú cóc to bằng ngón chân cái phọt ra ngoài. Điều lạ là chú cóc vẫn sống, nhảy tưng tưng dưới mặt đất. Ai cũng trố mắt ngạc nhiên, hỏi vì sao con cóc vẫn còn sống như vậy. Anh bảo: “Tui chén rắn sống quen rồi nên biết thôi. Đang đi đường, nghe tiếng cóc, nhái, ếch, chẫu chàng kêu ra sao là biết bị rắn xơi. Cứ lần nào nghe thấy tiếng cóc nhái kêu kiểu rắn cắn là tui có bữa thịnh soạn hà, được chén liền lúc cả cóc lẫn rắn. Giống rắn vồ mồi không nhai mà nuốt luôn, mà giống cóc sống dai, nên nằm trong bụng rắn hồi lâu nó mới chịu chết. Lần này cũng vậy mà”.
Vừa nói xong, con cóc nhảy khỏi tay anh rơi xuống đất. Người con cóc nhơ nhớp dịch dạ dày rắn nên dính đầy đất cát. Anh Tùy nhặt lên, thổi phù phù, rồi thả vào miệng nhai tóp tép một cách ngon lành. Mọi người ồ lên. Mấy bà, mấy chị yếu bóng vía thì rú lên kinh khiếp. Thậm chí, một chị chạy ra gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Chén xong con cóc, anh nhìn xuống dưới đất, thấy mấy con côn trùng to cỡ con ruồi và 3 con bọ xít đang bò lổm ngổm. Anh nhặt từng con vã vào mồm. Con rắn Bù Nặc kịch độc vẫn đang quắn quện lấy cổ tay anh.
Màn trình diễn chính diễn ra. Mọi người đều chú ý đón xem. Riêng mấy thanh niên tham dự đám cưới lôi hết điện thoại di động ra quay. Anh Tùy vẫn hồn nhiên như không có gì. Anh nhai con cóc và mấy con bọ xít cứ hồn nhiên như trẻ con chén bim bim vậy.
Con rắn vừa bắt xong, không hề được rửa ráy gì, cũng không dùng loại chất gì để khử mùi tanh. Anh Tùy đưa cái đuổi ngúng nguẩy của nó lên miệng, đớp một cái. Tôi nghĩ bộ răng trắng muốt của anh phải sắc hơn cả dao. Anh đớp một cái rất nhẹ nhàng, không kéo, không rứt, mà cái đuổi ngoe nguẩy của nó đứt ngọt. Trông cái cách anh ta chén, người ta nghĩ anh ta đang chén miếng mực khô mềm ngọt, một thứ đặc sản của Quảng Ngãi. Đến đây, mấy bà mấy chị lại rú lên kinh khiếp. Nhiều người mặt mũi tím tái, đỏ au lên. Mấy cô gái tuổi trăng tròn không dám nhìn nữa, cứ úp mặt vào lưng người khác. Thậm chí, mấy anh chàng mê nhậu nhẹt, không ít lần chén món rắn nướng, chả rắn, cũng thấy dờm dợm trong cổ. Tôi cũng thuộc dạng ăn bừa bãi, đã từng ăn bọ xít ở Quỳnh Nhai, từng ăn châu chấu rang để nguyên ruột và cánh ở Bắc Yên và từng chén cả đĩa dế mèn, dế chũi ở thị xã Sơn La, từng ăn rắn mùng nướng trên than hoa cùng anh em phóng viên Báo Công an nhân dân thường trú ở Cần Thơ, khi thịt rắn còn đỏ lòm, tong tong máu, từng ăn cả đĩa cá mè sống ở Thái Thụy, Thái Bình, nhưng cũng có cảm giác cảm thấy như có cái gì đó đang ứ lên cổ khi trông anh Ngô Văn Tùy cắn con rắn đang ngo ngoe và nhai rau ráu một cách ngon lành.
Con rắn bị cắn đứt phần đuôi, máu đỏ chảy ròng ròng. Anh kéo căng thân nó ra, rồi giơ lên trời, cho dòng máu tươi nhỏ vào miệng không sót một giọt. Khi những giọt máu chảy chậm dần, anh đưa cái phần bị đứt của con rắn vào miệng và mút chùn chụt. Tôi thấy hai bên má của anh hóp lại, chừng như anh mút mạnh lắm. Cảnh tượng ấy khiến người xem nghĩ đến một người đang vừa đói, vừa khát, vớ được hộp sữa, mút lấy mút để, mút không để giọt nào chảy ra ngoài, mút để không còn giọt nào sót trong hộp.
Mút hết máu của con rắn, anh Tùy tiếp tục đưa con rắn lên miệng và nhai. Những người đứng tuổi xem buổi biểu diễn đều khẳng định giống rắn Bù Nặc mà to cỡ ngón tay cái người lớn là thuộc hạng “có tuổi” rồi, xương rắn như đá. Nếu làm chả con rắn này, phải dùng sống dao băm đến mỏi tay mới nhừ được xương của nó. Vậy mà đôi hàm của anh Ngô Văn Tùy cứ như hàm của giống hổ, báo, sư tử, đớp một cái mà ngọt như dao phay chém chuối, con rắn lập tức đứt rời. Mà hàm răng của anh nghiền cũng nhanh, chỉ thấy nhai đôi ba cái, rau ráu, rều rệu, đã thấy nuốt chửng rồi. Lúc anh đang chén rắn, một cậu bé mang cho anh cốc nước, anh uống một hơi hết nửa cốc, xúc miệng ùng ục, rồi lại chén tiếp. Anh cứ ăn hồn nhiên, ăn vô tư và dường như anh đã quá quen với sự kinh hãi của những người chứng kiến nên anh chả thèm để tâm.
Khi đã ăn gần hết con rắn, còn lại phần đầu, mọi người nghĩ rằng anh sẽ bỏ đi, vì đầu rắn có đôi nanh, là nơi chứa tuyến kịch độc. Nhưng anh giơ lên bảo: “Tui ăn nốt nhé!”. Nói rồi, anh đưa lên miệng và chén nốt. Cái đầu rắn cứng như thế mà anh ta vẫn chén ngon lành. Ai cũng lo anh sẽ bị chất độc xâm nhập cơ thể, gây biến chứng, nhưng anh bảo chả có gì phải sợ, anh đã chén cả một con rắn hổ mang chúa to bằng cổ tay, chén hết con hổ mang chì bằng cái ống tuýp xe đạp, nhưng chả thấy có biểu hiên trúng độc gì. Thậm chí, anh còn liều lĩnh kiểm nghiệm cơ thể mình có khả năng kháng độc ra sao bằng cách… cho rắn hổ mang cắn, nhưng cũng chả thấy chết. Chuyện này tưởng lạ, nhưng về mặt khoa học có thể giải thích được. Khi cơ thể thường xuyên tiếp nhận một lượng nọc độc tăng dần, sẽ có khả năng đề kháng và hệ thần kinh sẽ không bị nọc độc phá hủy. Nọc độc rắn vào cơ thể với lượng nhỏ còn có khả năng chữa một số bệnh về khớp. Tóm lại, mọi bộ phận của con rắn, từ nọc độc, máu, đến ruột rà, tim, gan, phèo phổi, dạ dày, thậm chí cả phân của con rắn… anh Tùy cũng chén hết, không bỏ đi một tẹo nào.
Khi con rắn vừa chui hết vào trong bụng anh Tùy, một cậu thanh niên đi làm đồng về ghé qua xem. Trên tay anh cầm một con ếch to chừng cổ tay đến. Con ếch bị buộc dây ở bụng, đang nhoài nhoài như muốn chạy thoát. Cậu thanh niên này tóm được con ếch ở bờ mương khi đi làm đồng, định mang về làm chả. Mọi người đồng thanh đề nghị hiến con ếch cho buổi biểu diễn và anh ta đồng ý liền. Dường như chén con cóc, con rắn và mấy con côn trùng chưa chắc dạ, anh Tùy nhìn con ếch với vẻ thèm thuồng. Không cần rửa ráy gì, mặc đất cát dính trên bộ da nhờn nhờn của con ếch, người đàn ông kỳ lạ Ngô Văn Tùy không chút e dè, đưa ngay con ếch đang giẫy nhoai nhoải lên miệng và “phập một cái” đứt luôn nửa con. Bộ lòng con ếch nhều nhệu chảy ra ngoài, anh ta đưa nốt lên miệng mút sạch sẽ. Khi những người chứng kiến còn chưa hoàn hồn thì nửa trên con ếch đã chui nốt vào trong cái miệng to đùng của anh ta. Trông anh Tùy nhai sống con rắn, rồi đến con ếch, với máu me dính đầy môi mép, thật người đời khó có thể tưởng tượng trên đời lại có một người kỳ lạ như anh. Anh có một cái gì đó thực sự hoang dại…
Còn nữa…
CHUYỆN LẠ VỀ MỘT NGƯỜI CHUYÊN “ĂN TƯƠI NUỐT SỐNG”
Trong những ngày ở đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi), kể cả đến khi ngồi viết những dòng cuối cùng về người đàn ông kỳ lạ Ngô Văn Tùy, người chuyên “ăn tươi nuốt sống” các loài động vật, côn trùng, tôi vẫn không tài nào hiểu và lý giải được vì sao anh ta lại có khả năng kỳ lạ như vậy. Bản thân anh Tùy cũng bảo: “Đôi lúc tui cũng không hiểu được mình ra sao nữa. Nhưng một ngày mà không được ăn con gì thì tui như người nghiện thiếu thuốc vậy hè”.
Phần II: “ĂN NO THỊT SỐNG, TÔI THẤY MÌNH CÓ KHẢ NĂNG… NGOẠI CẢM”
Thú thật, ngồi trò chuyện với anh Ngô Văn Tùy, đặc biệt là chứng kiến tận mắt cảnh anh ăn cóc, ếch, rắn, bọ xít, côn trùng sống loe ngoe, tôi cứ ngỡ anh là một người thời ăn lông ở lỗ, rồi đất trời run rủi, tạo hóa đặt nhầm đến cả triệu năm hay sao mà anh lạc đến thế giới hiện đại này. Thời nguyên thủy, khi con người còn ăn lông ở lỗ, mặc khố, sống trong hang, râu tóc trùm mặt, trán ngắn một mẩu, cằm dài cả gang, nhưng tổ tiên ta đã biết ghè hòn đá vào nhau để tạo ra lửa, nướng chín thức ăn. Nhờ có lửa, ăn đồ chín mà tổ tiên ta tiến hóa được như ngày hôm nay. Còn người đàn ông Ngô Văn Tùy thì thật kỳ lạ. Những thứ gì chín thì anh ta không khoái lắm, nhìn như nhìn người dưng, nhưng thấy con gì đang nhảy nhót, đang giãy đành đạch là chỉ muốn vồ lấy chén liền. Những nguyên lý về sự tiến hóa của loài người với anh ta hoàn toàn ngược lại. Khi ăn đồ chín, anh thấy chán ngắt, không nuốt nổi, đầu óc lại cứ u u mê mê. Anh bảo, chén luôn khi con vật đang giãy đành đạch mới nguyên chất, mới đầy đủ dinh dưỡng. Anh lý giải một cách hồn nhiên và cũng rất logic thế này: “Tui đã thử bắt hai con rắn, mỗi con 7 lạng. Tui luộc chín một con và chén hết, thấy nửa buổi đã đói cồn cào. Nhưng tui chén sống con còn lại, nặng ký như thế, thấy cả ngày không đói, tinh thần tỉnh táo, làm việc hăng hái. Như vậy, tui xin khẳng định rằng, nếu nấu chín thức ăn, số lượng dinh dưỡng đã mất đi một nửa, còn những thứ tinh túy của con vật có tác dụng làm tinh thần sáng suốt, sung mãn thì mất hẳn khi nấu chín nó”.
Anh Tùy cũng khẳng định, mỗi khi ăn xong con gì, đặc biệt ăn no bụng, anh thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo, tinh thần sảng khoái, sức khỏe dồi dào, chỉ muốn đi làm việc ngay. Mấy đồng chí công an huyện cũng kể với tôi rằng, các anh chưa thấy một ai có trí nhớ tốt như cái ông Ngô Văn Tùy này. Các anh đã trực tiếp kiểm tra và thấy anh ta có thể nhớ được tất tật họ tên các cầu thủ của các đội bóng đá từ châu Á đến châu Âu, từ châu Mỹ đến châu Phi.
Đặc biệt, anh Tùy khẳng định đôi lúc anh “thấy” được cả suy nghĩ của người khác(?!). Anh bảo: “Khi ăn căng bụng rắn rết, tui thấy mình có khả năng như cô… cô gì ấy nhỉ?”. Tôi bảo: “Cô Bích Hằng phải không?”. “Ừ ừ, nhưng tui không có khả năng tìm mộ, mà tui thấy như mình đọc được suy nghĩ của người khác, nhìn người khác là tui hiểu tính cách ra sao, đường công danh sự nghiệp thế nào. Người nào có bộ nhớ tốt là tui biết liền và tui rất thích nói chuyện với những người đó”. Nói rồi, anh ta phán về tôi một “tràng giang đại hải”. Tất nhiên, đúng sai thế nào về tôi, tôi xin miễn bàn luận, bởi vấn đề này không thể đánh giá hay nhận xét trong một chốc, một lát, nhưng có một điều, sau khi ăn con rắn, con cóc, con ếch no bụng, anh Tùy như một người khác hoàn toàn, nói năng khá mạch lạc, sáng suốt. Đặc biệt, đôi mắt khi trước vằn những tia đỏ, thì đột nhiên lúc ăn no đồ sống, nó trở nên trong và rất sáng. Những câu nói, văn vẻ của anh cứ như một nhà hiền triết, với vốn kiến thức cổ văn rất dồi dào, nhiều từ ngữ anh nói ra khiến người ta lầm tưởng anh thuộc Kinh Dịch nhiều lắm. Thực tế, anh học hành cũng chẳng đến đầu đến đũa, nói gì đến chuyện học hay đọc rồi thấm nhuần được những thứ cao siêu, khó hiểu đó.
Anh lý giải về nguyên nhân dẫn đến việc anh “ăn sống nuốt tươi” bằng tràng giang những ngôn ngữ khó hiểu. Kết hợp những ngôn ngữ đó với thứ từ ngữ địa phương, khiến tôi lâm vào mớ bòng bong rối mù. Tuy nhiên, qua câu chuyện dằng dặc của anh, tôi lõm bõm thấy anh đang nói về lịch sử tiến hóa của loài người. Anh kể những câu chuyện về thủy tổ của con người thời ăn lông ở lỗ. Đàn bà trồng trọt, hái lượm, đàn ông kéo bầy kéo đàn đi săn. Ngày đó, những thứ rau quả đàn bà lấy được cũng ăn sống luôn. Những con thú săn được, kể cả con voi ma mút, cũng xé thịt ăn sống liền. Anh bảo: “Hàng triệu năm trước, con người ăn sống mọi thứ nên thông minh lắm, sáng tạo ra nhiều thứ, nhưng nền văn minh đó mất đi rồi… Tổ tiên sống thế nào, tui cũng sống như vậy, nên có gì đặc biệt đâu. Với suy nghĩ như vậy, tui liền vặt bất cứ thứ lá gì để ăn và bắt bất cứ con vật gì để chén”.
Nghe người đàn ông này nói chuyện, tôi thấy lạ lùng. Những câu chuyện về thế giới kỳ lạ của nền văn minh con người mà tôi từng đọc chợt hiện lên trong đầu. Vô vàn những nền văn minh đã mất đi, còn để lại những di tích, hay vẫn được kể trong những sử thi hoành tráng, con người hiện đại chúng ta cũng đâu đã lý giải nước. Cả một nền văn minh Atlantic dưới đáy biển, với những quả cầu siêu năng lượng trong sử thi đâu phải giải thích dễ dàng, rồi những kim tự tháp vĩ đại, những thành phố Maya đã biến mất dưới tầng tầng lớp đất… Cứ như câu chuyện của người đàn ông kỳ lạ, sống ở hòn đảo giữa biển khơi này thì những con người của nền văn minh đã mất đều ăn thịt sống nên mới có những phát minh vĩ đại, thách đố lý giải của con người!
Sau khi thăng hoa với những ý nghĩ, những câu chuyện đậm chất huyền sử về sự tiến hóa của loài người, anh Ngô Văn Tùy mới kể về hành trình đến với việc “ăn tươi nuốt sống” của mình.
Anh Ngô Văn Tuy sinh ra và lớn lên ở đảo Lý Sơn, cũng bình thường như tất cả những đứa trẻ khác ở hòn đảo này. Khi mới biết bò đã biết bơi, khi biết đi thì đã lặn ngụp dưới biển. Con người miền biển là vậy, khi bé không hòa hợp được với biển thì khi lớn cũng sẽ chết dưới đáy biển.
17 tuổi Ngô Văn Tùy vào bộ đội, là quân số của Tiểu đoàn 103, đóng quân luôn tại đảo Lý Sơn. Nhiệm vụ của anh và đồng đội là thay nhau canh giữ biển trời. Chàng trai miền biển Ngô Văn Tùy khỏe mạnh, cường tráng nên thường được “ưu tiên” gác đêm. Anh còn nhớ rõ, gần 30 năm trước, trong một đêm trăng sáng, ngồi trên một ngọn đồi trông ra biển, súng dựa trên vai, anh nhìn thấy một con kiến đang hì hụi tha quả trứng mối trắng phau trên nòng súng. Nhặt quả trứng mối lên, soi dưới ánh trăng, tự dưng Tùy thấy thèm nhỏ rãi. Tùy cũng từng nghe mấy đồng đội kể chuyện đồng bào ở Tây Nguyên thường xuyên nhặt trứng mối, trứng kiến về chiên giòn ăn, rất béo và ngậy. Nghĩ đến món ấy, nước miếng nhểu ra, chàng Tùy bỗng thấy bụng đói cồn cào. Như có một thế lực vô hình sai khiến, như một hành động vô thức, Tùy đưa cái trứng mối bé tí tẹo lên miệng, nhai lấm nhấm. Một cảm giác rất lạ, vừa béo, vừa ngậy, ngon không thể tả nổi, Tùy chưa từng thấy thứ gì ngon như thế.
Không kìm nổi cơn thèm, anh chàng Tùy vứt súng, mặc biển, mặc trời, lần mò dưới gốc cây, đập bể những khúc gỗ mục kiếm trứng mối và trứng kiến ăn. Càng ăn càng thấy ngon, càng thấy cơn thèm khát dâng lên.
Sau khi ăn trứng kiến, trứng mối thấy ngon, Tùy thử chuyển sang những món “sống động” hơn. Lúc đầu anh ăn thử kiến và mối, rồi các loại côn trùng nhỏ bò lổm ngổm dưới đất, những loài côn trùng đậu trên cây, những loài chim bay trên trời. Trong quá trình ăn, anh thống kê số lượng các loài. Riêng côn trùng dưới đất, anh đã chén cỡ 400 loài khác nhau, từ những con nhỏ như con kiến, đến con ruồi, bọ xít, bọ ngựa, rồi to như con bọ hung, đào hang sống dưới những bãi phân trâu, phân bò. Cứ tóm được con gì, không cần rửa ráy, cứ thổi phù một cái là cho vào miệng nhai rau ráu hoặc nuốt luôn. Anh Tùy cũng khẳng định với tôi rằng, ở đảo Lý Sơn chỉ có 30 loài bướm khác nhau. Anh khẳng định như vậy là vì anh đã chén đủ 30 loại từ 20 năm nay. Từ khi chén đủ 30 loại bướm với đủ các kích cỡ, màu sắc, anh không thấy trên đảo Lý Sơn xuất hiện thêm một loại bướm nào nữa.
Sau khi chén đủ các loại côn trùng, Ngô Văn Tùy chuyển sang chén những loại lớn hơn như cóc, nhái, rắn, rết. Đảo Lý Sơn cũng nổi tiếng với nhiều loài rết và rắn. Rắn có nhiều loại, từ rắn nước đến những loại rắn kịch độc có họ hàng nhà hổ mang, thậm chí cả con đẻn (một loại rắn biển kịch độc), anh cũng xơi tái. Những loài rết trên đảo Lý Sơn cũng rất lớn và độc, có thể cắn chết người, nhưng anh chén không xót một con nào.
Lần đầu tiên Ngô Văn Tùy khiến dân đảo Lý Sơn kinh hãi, ấy là lần anh ra chợ mua cá giúp vợ. Qua hàng cá, anh xem thúng cá của bà bán hàng và chê cá của bà ta không được tươi ngon. Người bán hàng cứ khăng khăng bảo cá còn tươi nguyên, vừa mới đánh bắt ở dưới biển lên. Anh bảo: “Cho tôi thử con nhé?”. Bà bán hàng: “Thử kiểu gì?”. Anh Tùy cầm con cá ngó ngang ngó dọc, đưa lên miệng và đớp một quả đứt đôi con cá rồi nhai ngon lành. Cái lần ăn con cá giữa chợ cũng là vô thức, do thèm quá mà không kiểm soát được hành động. Bữa đó, anh khiến bà bán cá lăn đùng ngã ngửa. Mấy bà, mấy chị sợ quá chạy té phở. Người ta cứ tưởng ma quỷ nhập vào người anh. Mấy bà mê tín còn đốt hương cúng vái, cầu lộc, xin “con quỷ”… phù hộ trúng đề. Cũng từ đấy, trăm ngàn chuyện đồn đại về anh, nào là anh bị quỷ nhập, nào là bị ma thú nhập, nào là bị tâm thần… Ai trông thấy anh cũng khiếp từ xa.
Một chị hàng xóm của anh Tùy kể: Có lần, chị đang cuốc đất trồng tỏi, anh Tùy cũng cuốc đất ruộng cạnh. Chị chống cuốc nghỉ, thấy anh Tùy cứ lọ mọ bóc đất rồi cho cái gì đó vào miệng nhai. Chị lại gần coi bộ, thấy anh ta nhặt từng con giun to bằng ngón tay, đen xì, nhơn nhớt, đang ngo ngoe cho vào miệng nhai ngon lành. Chị tím tái mặt mũi, ú ớ không nói nên lời, rồi lăng đùng ngất giữa ruộng tỏi. Lúc chị tỉnh, thấy anh đang tròn mắt ngó mặt chị, chị lại ngất tiếp…
Thượng tá Nguyễn Công Danh, Trưởng Công an huyện Lý Sơn kể tỉ mỉ: “Tôi đã chứng kiến anh Tùy ăn đủ các loại con vật sống rồi, nhưng nhớ đến lần anh ta ăn con chuột, tôi lại bị ám ảnh. Lần đó, khi đang đi xe máy ngoài đồng với anh ta, đột nhiên anh ta phanh kít xe, rồi nhảy xuống xuộng tỏi. Tôi thấy anh ta lao người sang phải, rồi xông sang bên trái. Anh ta cười sảng khoái khi cầm con chuột to tướng trên tay. Không hiểu gã này bắt chuột làm gì? Rồi thấy anh ta cắn vào gáy nó một cái, xé da ra. Chỉ trong chớp mắt, rất điệu nghệ, anh ta đã lột toàn bộ da con chuột. Con chuột thấm máu đỏ hỏn, vẫn giãy giụa. Anh ta đưa con chuột đã lột da lên miệng và cắn từng miếng nhai ngon lành. Thú thực, tôi đã từng tiếp xúc với đủ loại xác chết, từ người chết ướp đá đưa từ biển vào, rồi xác chết khai quật dưới lòng đất lên mổ phanh để giám định pháp y, đến xác chết tanh bành vì trúng bom mìn đánh cá, nhưng chưa khi nào khiếp sợ bằng cái lần nhìn anh ta xơi con chuột sống. Mỗi lần nhớ lại, tôi lại thấy lợm giọng, không còn muốn ăn uống gì nữa”.
Anh Ngô Văn Tùy khẳng định: “Tui đã thử nghiệm ăn tươi nuốt sống tất cả các loại côn trùng, động vật có mặt trên đảo Lý Sơn và tui thấy con gì ăn cũng ngon, cũng đã miệng hà”. Điều đặc biệt, ngoài khả năng cắn, nhai, anh còn có khả năng nuốt rất kinh khiếp. Anh bảo: “Mỗi khi muốn nuốt con gì, tui cứ tưởng tượng mình đang là con rắn. Tui há miệng thật to, tự nhiên họng tui căng ra, nước miếng trào lên, thế là con vật cứ tuồn tuột chui vào”. Với khả năng ăn như loài rắn, anh có thể nuốt con cóc độc, con rắn, con chuột khi nó còn đang sống. Mặc nó ngo ngoe trong bụng, anh cũng không thấy vấn đề gì. Điều lạ nữa là từ trước đến nay, anh chưa bao giờ bị đau bụng hay có biểu hiện trúng độc khi ăn những loài có nọc. Đã ăn con gì, anh chén sạch cả nọc của nó, kể cả nhựa trên lưng con cóc, một thứ độc có khả năng làm tê liệt thần kinh cũng không làm gì được anh.
Cũng chính khả năng ăn sống mọi loại con vật, cây lá mà anh Ngô Văn Tùy tiết kiệm được cho vợ con rất nhiều. 30 năm nay anh không ăn sáng và thường xuyên không ăn tối. Buổi sáng anh xách cuốc ra đồng, thể nào cũng vồ được mấy con cóc, mấy con nhái, hoặc con rắn là no ễnh bụng, no đến tối luôn. Anh là người duy nhất trên đảo Lý Sơn thích làm việc ngoài đồng, trên nương vào ban đêm. Ruộng nhà anh có đủ các loại hoa do anh trồng. Ngày rằm, ngày lễ anh gánh hoa ra chợ bán kiếm bộn tiền. Chả phải anh thích ngắm trăng, thích hóng gió biển lồng lộng buổi tối, mà vì đêm xuống, nhiều loài vật đi kiếm ăn hơn, chuột, rắn, ếch nhái bò ra rất nhiều. Đó là lúc mà anh thích chén loài gì thì đi bắt loài đó để thưởng thức.
Ngoài việc ăn tươi nuốt sống các loài côn trùng, động vật, anh Ngô Văn Tùy không có biểu hiện gì khác người. Anh có một ngôi nhà khang trang với đầy đủ tiện nghi, một gia đình hạnh phúc và một người vợ hết mực yêu chồng. Anh Tùy bảo, ăn mấy thứ còn sống ngo ngoe bổ dương khiếp lắm. Người đời ngâm một số con vật vào rượu để uống cho bổ dương, còn anh ăn sống luôn thì còn gì để nói. Khả năng “bổ dương” của anh Tùy thì nhìn là biết. Không uống rượu, nhưng da lúc nào cũng đỏ au và sần sần như da gà chọi. Đặc biệt, mái tóc của anh rất kỳ lạ, đen, mềm, mượt như nhung, mặc dù anh đã 48 tuổi. Chẳng thế mà anh có tới 5 đứa con, 2 trai, 3 gái. Hiện 2 cô gái lớn của anh đang học trong TP Hồ Chí Minh. Ngồi bên anh, tôi cảm nhận nồng nặc mùi tanh từ cơ thể anh toát ra. Mấy đồng chí công an cũng khẳng định như vậy khi tiếp xúc với anh, nhưng chắc vợ anh mê mùi tanh nồng nặc của chồng lắm, chẳng thế mà chị đã đẻ cho anh sòn sòn những 5 đứa con. Như vậy cũng đủ biết anh có nhiều thứ đặc biệt lắm!
Ngoài việc chịu khó làm lụng cho gia đình, anh Ngô Văn Tùy còn rất tích cực tham gia công tác xã hội. Từ nhiều năm nay, anh luôn được bầu làm Trưởng ban tổ chức hội đua thuyền của huyện đảo Lý Sơn. Hội đua thuyền trên biển là một nét đặc trưng trong đời sống văn hóa của người dân ở huyện đảo này.
Anh Tùy bảo: “Tui rất muốn tìm hiểu về khả năng của mình, nên tui thường xuyên xem các chương trình chuyện lạ bốn phương trên VTV4. Tui thấy người ta chiếu cả một chương trình mấy chục phút về một người ở Thái Lan ăn một lúc 4 con bọ cạp. Rồi một người ở châu Âu biểu diễn ăn 4 con gián, được thưởng 50 ngàn đô-la. Tui thấy họ thường quá, không thấy ai trên thế giới này có khả năng ăn tươi nuốt sống dễ dàng như tui cả. Tui có thể chén hết 100 con bọ cạp, chén cả nọc của nó. Còn lũ gián, tôi chắc mình phải nhâm nhi cỡ một ngàn con mới no bụng!”.
Không biết lời anh Ngô Văn Tùy nói chính xác đến cỡ nào, nhưng hy vọng, qua bài báo này, các nhà khoa học trên thế giới sẽ tìm đến nghiên cứu về anh và có một mức thưởng xứng đáng nếu anh phá tất tật các kỷ lục thế giới về “ăn sống nuốt tươi” đã được xác lập từ trước đến nay.
Tác giả: Phạm Dương Ngọc
Search