/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAPTER 2: WADE
Tóm tắt: Lại thêm một thành viên mới vào gia đình.
Gã tên là Wade, hay ít nhất đó là cái tên đến được lỗ tai Peter sau khi đi qua một mồm đầy taco. Hai má gã phồng căng như sóc ngậm hạt dẻ, đẩy lớp mặt nạ gồ lên trông buồn cười hết sức. Wade khăng khăng mặc đồ bó và đeo mặt nạ 24/7, kể cả khi ăn uống.
Peter nhón lấy một củ cà rốt nhai trệu trạo, lờ phắt đi âm thanh thô thiển khi Wade thồn cái bánh vào họng.
Lúc đầu thằng nhỏ hơi sợ khi trong trang trại có một tên lạ hoắc lạ hù, lại còn đeo mặt nạ. Với cả, trong khi Nicolai chỉ có vẻ buồn bã, ngơ ngác, cần người ôm ấp vỗ về, thì Wade lại điên điên thế nào ấy. Chưa kể gã còn bất tử nữa. Nhưng Peter chỉ lo hão, thiệt hại duy nhất mà Wade gây ra là phá phách vườn tược nhà nó, và thằng nhỏ cũng chán ngấy cảnh cứ cách ngày lại phải gỡ cái thây thối tha của gã khỏi hàng rào rồi.
Vậy là Peter, cùng với Nicolai, dọn dẹp một phòng cho Wade. Hai chú cháu gỡ khung cửa sổ đã vỡ ra, định lắp cửa sổ mới, nhưng cánh tay kim loại của Nicolai cứ làm nứt lớp kính miết. Mỗi lần như thế là Nicolai lại cắn môi bứt rứt, trông khổ sở đến mức Peter dẹp luôn ý định. Thay vào đó, nó lấy rèm phòng tắm in hình muông thú sặc sỡ dán lên mấy khung cửa trống hoác. Không hiểu sao nó có cảm giác rằng như thế Wade còn thích hơn nữa. Nicolai và Peter bắt quả tang Wade đang rón rén đi vào nhà, từ đầu đến chân phủ đầy máu khô, bèn lôi gã vào phòng mới luôn.
“Anh muốn sơn phòng màu gì?” Nghe Peter hỏi xong, gã đứng lặng thinh mất vài giây, rồi ré lên the thé đầy vui sướng, hai tay ôm lấy má như mấy cô công túa trên nền kim tuyến đầy những trái tim hường huệ bắn chíu chíu trong phim hoạt hình. Tiếc thay, Nicolai đã lạnh lùng từ chối vào vai hoàng tử đỡ lấy mỹ nhân vừa ngất xỉu, hậu quả là Wade đáp xuống sàn với một tiếng “RẦM” ê cả răng. Trước sự kinh ngạc của Peter, Wade chọn một màu nâu khá nền nã. Nó cứ ngỡ bệnh điên của tên này cuối cùng đã thuyên giảm thì...
“Giống như được sống trong một cục c*t tổ nái á!” Wade hớn hở giải thích, “Tuần trước anh vừa mới hù dăm ba thằng một lằn ị đùn ra quần luôn! Em không được thấy uổng ghê, anh cười té đái!” Mấy từ cuối gã ngân nga bằng cái giọng eng éc tởm lợm, đồng thời tét mông Peter bằng cây cọ ướt nhẹp.
Khi Nicolai ụp cả thùng sơn màu “nâu c*t” lên đầu gã, Peter lập tức ôm lấy bé poodle đang lơn tơn trong phòng, vù thẳng ra cửa. Rốt cuộc hai người bọn họ sơn xong căn phòng bằng cách gì, Peter chịu chết. Nhưng vụ rèm phòng tắm thì nó đã đoán đúng. Wade khen lấy khen để bọn mèo con với vịt bông xù dán đầy trong phòng gã.
__
“Wade ơi, đưa tôi chai dầu với,” Peter gọi với qua sau vai. Nó đang ngồi gò mình bên bàn ăn, trước mặt là cánh tay kim loại sáng loáng của Nicolai, giờ đã hết sáng loáng sạch sẽ sau tai nạn với Wade hồi chiều. Nicolai ngồi lầm bầm gì đó bằng tiếng Nga, mặt mũi sa sầm cả lại. Peter đã tịch thu hết đồ đạc trên bàn sau khi anh bẻ gãy hai chiếc muỗng và một chiếc nĩa bằng tay không.
Từ bếp vọng lên tiếng huỳnh huỵch, rồi tiếng bát đĩa của Peter vỡ tan trên sàn, sau đó là lời xin lỗi lảnh lót của Wade. Peter nhắm nghiền mắt lại, để nỗi tuyệt vọng gặm nhấm trái tim. Hôm nay đến lượt Wade rửa chén. Đến sáng mai chắc nó chẳng còn lấy một cái dĩa làm thuốc, nhưng ít ra Wade vẫn thả một chai dầu máy vào tay Peter khi gã nhún nhảy vào phòng trong bộ trang phục hầu gái đầy đủ diềm cổ với đăng ten. Peter thậm chí còn không buồn hỏi gã đào đâu ra cả một kho những món đồ gớm ghiếc này. Nhác thấy ánh nhìn sát nhân lại lóe lên trong mắt Nicolai, Peter vội xua tay đuổi Wade sang phòng khác. Máu mà dính vào thảm thì khổ.
Peter chăm chú lau sạch những rãnh, kẽ ngón tay dính nhơm nhớp, nhỏ vài giọt dầu vào các khớp nối và rồi hãnh diện lắng nghe tiếng vù vù trơn tru khi Nicolai co duỗi năm ngón tay cơ khí.
"Спасибо." Anh lặng lẽ cảm ơn khi xong việc. Khuôn mặt Peter bừng sáng lên.
“Giúp được là cháu vui rồi.” Nó trả lời kèm một nụ cười tươi rói.
Nó mến Nicolai. Anh trầm lặng và lịch sự, một mỏ neo vững vàng giữa những trận gà bay chó sủa mỗi khi Wade có mặt. Còn về phần Wade, Peter không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Nó còn chưa thấy mặt tên này. Gã cứ khư khư giữ lấy bộ đồ bó như người ta giữ của, mỗi lần Peter thử dụ gã cởi ra là gã lại quăng ra một lý do gì đấy hết sức vớ vẩn (“Đồ biến thái! Người ta không có mặc gì ở trong hết!”) rồi chuồn thẳng. Một tên lập dị, bao phủ bởi những bí ẩn và giấy gói taco, nhưng Peter phải thừa nhận rằng cuộc sống ở trang trại sẽ bớt đi nhiều tiếng cười và trò giải trí nếu thiếu Wade.
___
Ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, ánh nắng chan hòa từ bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây. Buổi tối đến cùng gió hiu hiu, và muôn vàn vì sao nhấp nháy trên nền trời mượt như nhung.
Im lìm như một chiếc bóng kế bên nó, Nicolai ngồi thơ thẩn trên chiếc xích đu rỉ sét đặt ngoài hàng hiên. Còn Wade thì, thôi bỏ đi. Bầy chó cũng con nằm con ngồi quanh mái hiên, tận hưởng khí trời mát rượi.
Nicolai vẫn ít nói như từ trước đến giờ, chỉ gật hay lắc đầu mỗi lần Peter hỏi han, nhưng đôi mắt anh đã thôi vẻ trống rỗng, thay vào đó là những thoáng cảm kích (khi nhìn Peter), buồn cười (khi nhìn Wade) và tức tối (vẫn là khi nhìn Wade). Cứ mỗi lần ở gần Wade là một Nicolai ủ rũ, trầm tư mọi ngày lại côn đồ đến bất ngờ.
“Bia không?” Peter hỏi, đưa cho mỗi người một chai. Nicolai cầm lấy với một cái gật đầu cảm ơn, còn Wade thì chu mỏ hôn gió thằng bé rồi nhấp một ngụm, chắc là qua cái lỗ bí mật nào đó trên mặt nạ. Peter cũng ngửa cổ uống vài hơi dài, bia ướp lạnh trườn xuống bụng nó tạo cảm giác râm ran dễ chịu.
Tiếng ve sầu kêu không ngớt trên tán cây nghe yên bình làm sao, chẳng mấy chốc mà Peter đã gà gật trên vai ai đó. Vài con đom đóm lập lòe lúc chớp lúc tắt trong các bụi cây, trong vườn rau, và thằng bé chợt nhận ra, trong cơn chập chờn đầy mãn nguyện, rằng nó yêu nơi này. Nó yêu trang trại của nó, yêu luôn cả hai tên tá điền hổ báo thần kinh của nó.
“Hai người chịu ở lại đây, tôi vui lắm.” Nó thì thầm đầy ngái ngủ vào bờ vai của ai kia. Mùi vật liệu co dãn thoang thoảng trong khoang mũi, cũng không tệ, còn dưới gò má nó là bờ vai thật ấm áp và rắn chắc. Peter mơ màng mỉm cười khi cảm thấy mấy đầu ngón tay dịu dàng lùa vào tóc nó.
Tất cả đột ngột chấm dứt khi ba con chó thính nhất của Nicolai bật dậy phóng vào màn đêm, vừa chạy vừa sủa váng trời. Peter giật mình trên vai Wade, tỉnh hẳn ngủ. Chỉ vài giây sau, Nicolai cũng chạy đuổi theo lũ chó, vẫn để chân trần, chỉ đánh độc một chiếc quần pyjama với áo ba lỗ.
“Có chuyện gì vậy?” Peter hỏi Wade. Mắt gã dõi theo hướng phát ra tiếng động, một tay vẫn quàng qua vai Peter, cứng cáp và ấm nóng.
“Hình như chúng ta có khách, Petey ạ.” Gã trả lời bằng giọng trầm thấp, rất nghiêm túc. Peter há hốc miệng nhìn Wade cho tay vào chiếc túi nhỏ trên thắt lưng và rút ra hai khẩu súng, có lắp cả cái nòng giảm thanh giảm tiếng gì đó mà nó hay thấy cô Natasha với cậu Clint hay dùng.
“Đi sau lưng anh,” Wade bảo nó, và Peter chợt nhớ ra Wade đâu chỉ đơn thuần là thằng hâm dở vô hại, mà là một kẻ nguy hiểm vl ra. Có lẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi của thằng nhỏ, Wade quay chiếc mặt nạ đỏ đen quái dị sang đối diện với nó, hai con mắt trắng ởn nhìn nó chăm chăm.
“Nhóc mày có tin anh không?” Gã hỏi. Peter nhìn đôi môi gã mấp máy sau lớp mặt nạ. Wade có đường xương hàm sắc cạnh, sống mũi cao, thẳng; dưới tầng vải dày, hẳn là khuôn mặt đó cũng khá điển trai, chắc là hao hao như Cap vậy. Nghĩ đến đó Peter bất giác đỏ mặt, vội vàng lôi tâm tưởng về hiện tại.
“Có chứ,” Nó thốt lên chẳng cần suy nghĩ.
Miệng gã liền toét ra thành một nụ cười không lẫn đi đâu được. Gò má của Peter không hiểu sao lại nóng bừng lên dưới ánh nhìn chăm chú của kẻ đối diện. Kì cục thật.
“Mình đi tìm Nicolai thôi.” Peter thì thào, và Wade gật đầu.
Hai người chạy theo Nicolai, bầy chó còn lại cũng lẽo đẽo theo sau như một đội quân bốn chân lông lá. Họ tìm thấy Nicolai, anh đang khom người xem xét cái gì đó trong khoảnh vườn trồng bắp cải, ba con chó khi nãy vẫn thi nhau sủa.
“Gì thế?” Peter tò mò ngóng cổ nhìn qua vai Wade. Nghe tiếng nó, Nicolai quay qua liếc hai người, đoạn ngoắc ngón tay ra hiệu họ lại gần.
Peter đến đứng cạnh bên anh, dòm xuống luống bắp cải nát bấy. Nằm giữa mớ hổ lốn đó là một người đàn ông, vẫn còn bốc từng cuộn khói mỏng, không khí hăng hắc mùi da cháy và mùi ozon. Nó nhìn bộ giáp vàng đồng, lớp da thuộc xanh sẫm và mái tóc đen nhánh.
Bao tử Peter nặng như chì khi nó nhận ra rằng nó đã thấy tên này trên camera an ninh hồi ở tòa tháp của ba Tony, khi y gây hỗn loạn khắp New York và ném ba Tony qua cửa sổ. Nó vẫn nhớ như in những vết bầm xấu xí trên người ba, cùng với giọng nói của JARVIS, đọc lại hồ sơ của S.H.I.E.L.D: “Cực kì nguy hiểm, ác nhân cấp độ A”. Hiện giờ trên khuôn mặt nhợt nhạt của y dính một dòng đỏ thẫm trông như máu khô, còn khắp ngực và vai rải rác những mảng da thịt bị bỏng.
Wade sán lại đứng kế bên Peter, và ba người bọn họ, xung quanh là bầy cẩu của Nicolai, đồng loạt chĩa sáu con mắt xuống ruộng bắp cải tơi tả.
“Là Loki,” Peter thì thào trong nỗi bàng hoàng.
- Hết Chương 2 -
Trans by It's All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự đồng ý của chúng tôi. Cảm ơn.
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Bản gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
#Fanfic #Avengers #PeterParker
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...