[Quỳnh & Những trải nghiệm tâm linh giờ mới kể]
Bài 1: TẤT CẢ CON DÂN VIỆT LUÔN CÓ ÔNG BÀ TỔ TIÊN MÌNH CHỞ CHE, BẢO VỆ
Phần 1: CÁI DUYÊN ĐƯA TỚI VỚI ĐỨC THÁNH TRẦN, HAI BÀ TRƯNG 🙏
Hôm qua, dưới bài viết Thư gửi con trai của mình, một bà mẹ lo lắng hỏi: “Sao chị không cho con bay về Việt Nam?” Một bà mẹ khác gửi tin nhắn vào inbox trang mình, lo lắng về tình hình con chị còn đang học ở Úc, cháu đang lo sợ lắm vì đi ra đường mang khẩu trang sẽ bị dân bản xứ kỳ thị, ném cả bật lửa vào người. Anh xã mình đêm qua về thì chia sẻ một câu chuyện ‘giằng co’ giữa bố mẹ và cậu con trai – cũng đang học ở Anh giống con trai tụi mình. Anh chị thực sự lo lắng và bằng mọi giá gọi con về, dù biết rằng giờ đây khi con về, sẽ bỏ luôn kết quả một năm học. Cậu con trai thì nhất quyết ở lại để học. Thế là bố mẹ lại hoang mang, lo lắng, không biết làm sao những ngày sắp tới…
Thật lòng, những điều mình sắp viết ra đây không phải là điều dễ chấp nhận, hay dễ tin tưởng cho tất cả mọi người. Bản thân mình cũng thế thôi, nếu không đích thân trải qua toàn bộ những điều này, có đọc hay có nghe, có nhiều khả năng mình cũng nhún vai, nói người này chắc ít nhiều bệnh hoang tưởng. (Mình là đứa có Mũi tên 1-4-7 trong ngày sinh mà, Mũi tên Thực tế, có thấy mới tin). Thế nên, xin thưa trước, toàn bộ những gì mình sắp chia sẻ ra ở đây, và có thể thêm một số bài nữa trong thời gian tới, là hoàn toàn có thật, và là những điều mà bản thân mình và các anh chị em nhà MayQ chúng mình trải qua trong khoảng trên dưới chục năm nay. Nếu bạn tin và cùng giữ lòng tin ấy cùng chúng mình, thật sự tốt quá. Nếu bạn không tin, xin chỉ đơn giản rời khỏi trang này và ra đi, mình xin phép từ chối bất kỳ sự phản biện, trăn trở, đối kháng niềm tin nào. Mình nhận ra, trong các vấn đề thuộc tâm linh, đó kiểu như “Duyên ai người đó cảm”. Nếu bạn đọc vào và cảm nhận được những gì mình nói, chúng ta cùng tần số rung động, có thể giao hòa, vậy thôi à.
Đây, xin được nói trước, là những bài viết rất dài, kéo dài qua nhiều phần.
Viết những dòng này khi tràn ngập các mạng xã hội vẫn là những hoang mang, lo lắng, những mờ mịt cho tương lai chung của không chỉ một gia đình, hay một đất nước, mà của toàn cầu. Mình cũng có con trai đi học xa, những ngày này nó cũng đang đấu tranh với nỗi lo lắng và sợ hãi, khi phải gần như đơn độc trụ lại một trong những vùng có dịch bệnh gia tăng. Bản thân mình và gia đình đều đang sống trong một cộng đồng chung mà cho dù bạn cẩn thận cỡ nào, chúng ta đều không thể cản nổi sự tiếp cận của những F1, F2, F3…,đã nhận diện hay chưa nhận ra, hoặc giả, chính bản thân chúng ta có thể là những F2, F3… mà chúng ta nào có biết. Người Việt mình trên toàn thế giới còn đang sống trong một nỗi đau không kém nỗi lo sợ về dịch bệnh, đó là sự kỳ thị, căm ghét từ những người bản địa, và khuynh hướng này đang ngày càng có vẻ lan rộng, có vẻ trầm trọng hơn… Miền Tây đang oằn trong cơn khát của hạn hán và ngập mặn, và những gì mình đang nhìn thấy mỗi ngày là những cố gắng trong vô vọng, những nỗ lực nhỏ nhoi để “cứu người dân miền Tây” một cách rất bị động. Và sau đó, nhiều người cũng đang nhìn ra, là viễn cảnh của một nền kinh tế khủng hoảng toàn cầu sau dịch, mà trong đó, xa xôi gì đâu, mỗi gia đình mỗi người dân Việt Nam mình cùng chung hoàn cảnh đó.
Tất cả dường như đang nằm trong ‘điểm rơi’ hội tụ của mọi năng lượng tiêu cực kết tủa thành hậu quả, cái mà ông bà ta hay nói, “Hậu quả nhãn tiền”. Hôm trước, cũng trong Thư gửi con trai, mình có chia sẻ qua với con về hậu quả tất thấy của một quá trình dài cả thế giới sống trong vị kỷ, chỉ quan tâm đến hưởng thụ vật chất mà không màng nỗi kiệt quệ chung của quả địa cầu; của lối suy nghĩ tiêu cực ướp dài hạn trong những tác phẩm tinh thần đầy bế tắc rối loạn… Đã đến lúc chúng ta nghiêm túc nhìn lại những gì mình đã làm và đang làm, ‘nghiến răng’ nhận lỗi ‘nghiến răng’ sửa, và sau khi trận dịch này trôi qua, sẽ phải nghiêm túc là một lối sống khác. Ta xây lại từ đầu, cũng không phải là quá muộn. Vẫn còn một đường đời dài phía trước, nhất là các thế hệ con và cháu ta, những người trẻ sinh ra trong thiên niên kỷ 2xxx, những đứa trẻ giàu tính trực giác, đủ sức mở ra và đưa thế giới này lên một tầm cao mới, tầm cao của yêu thương và hòa ái, của sung túc và bình an.
Cái cảm giác thôi thúc phải viết ra, phải chia sẻ nó thường trực nằm trong trực giác của mình những ngày này. Chắc bạn cũng hiểu cảm giác của mình. Những điều không dễ chia sẻ diện rộng, dù bấy lâu nay, lúc nào hữu duyên trong những dọc dài đường trường của nhà MayQ Go, mình có thi thoảng chia sẻ qua với các khách thương nhà mình, để khẳng định rằng, mình đang sống trong một thế giới song song nhiều tầng năng lượng, nhiều cõi giới, và những gì chúng ta làm thật ra đều đang được Ơn Trên các cõi, rồi Ông Bà Tổ Tiên mình dõi theo sát sao hết, để làm sao mà sống cho đàng hoàng, sao cho tốt đẹp…
Bản thân mình, cũng như tất cả mọi người thôi, cũng không thể chắc được tương lai. Tuy vậy, nếu mình dùng niềm tin mạnh mẽ để nói với các bạn rằng nước Việt Nam của chúng mình sẽ ổn cả thôi, tất cả người con dân Việt Nam mình, dù có đang sống ở ngay quê hương xứ sở hay đang ở tại bất kỳ một vùng lãnh thổ nào đó trên thế giới, dù là các du học sinh hay bà con gốc Việt đang định cư ở các nước đều cũng sẽ ổn, bạn có cùng tin với mình không?
Chúng ta sẽ ổn, với điều kiện: bên cạnh tin vào sự đồng lòng, đoàn kết, yêu thương nhau của mỗi người dân – chính là mỗi chúng mình; sự tin tưởng vào tài lãnh đạo sáng suốt và cái tâm của những người đang điều hành đất nước đi qua cơn dịch; chúng ta còn phải Nhớ và Biết ơn Ông Bà Tổ Tiên chúng ta nữa! Đó có thể là các vị Thần mở cõi, các đời Vua Hùng, các vị Thánh, các Anh hùng hào kiệt qua các thời kỳ, có thể là cả ông bà cửu huyền thất tổ gia đình mình!
Bạn có nhớ, trong bộ phim hoạt hình Coco từng đoạt giải Oscar cách đây hai năm, trong đó chuyển tải thông điệp rất rõ: Thế giới ‘bên kia’ nơi Ông Bà Tổ Tiên ta đang ‘sống’ vẫn đang tồn tại song song với chúng ta! Những người mà, bằng tất cả tình thương bao la của mình, vẫn đang dõi theo chúng ta để phù hộ và vô cùng khát khao được bảo vệ chúng ta. Mà, bằng một lý do nào đó với sự cách biệt trường năng lượng của các thế giới, CHỈ khi nào chúng ta còn Nhận biết sự tồn tại và Nhớ về họ, Biết Ơn và Cầu nguyện hướng về họ, thì Ông Bà Tổ Tiên chúng ta mới có thể bắt được một nhịp cầu năng lượng nối với chúng ta, và trên diện rộng, với đất nước chúng ta, mà bảo vệ, che chở, và phù hộ cho tất cả chúng ta được! Cũng tương tự như vậy, trong phim có ý: Ông bà tổ tiên ta chỉ thực sự ‘chết’ đi khi trên thế gian không còn có ai nhớ về họ nữa! Và bạn biết, sửng sốt thay, đó cũng chính xác là những ý mà mình đã được ‘nhận’ thông qua một kênh tiếp nhận ngoại cảm đặc biệt (mà mình sẽ kể cho các bạn nghe dưới đây), từ trước khi phim Coco ra đời chắc cũng phải hai năm!
Bạn thử ngẫm xem: Phim bên Mỹ, bối cảnh Mehico, mà sao nó giống y như nếp nghĩ nếp sống trọng ông bà tổ tiên của người Á Đông mình vậy. Và ở tận trời Mỹ, làm sao tư tưởng của những nhà làm phim lại có thể giống y như những gì mà mình đã được ‘một tần sóng’ không phải con người trần, nói cho hiểu, cách đó trước hai năm? Phải chăng, những điều này là có thật, và không phải chỉ có mỗi mình mình, mà hẳn là, thông điệp này đã được truyền đi đến thêm khá nhiều người hữu duyên khác nữa, ở khá nhiều vùng đất và nền văn hóa khác nhau nữa? Những người mà, có thể do điều kiện đặc thù, họ có thể lan tỏa được ý nghĩa thông điệp này đến rộng hơn, các cộng đồng quanh họ?
Mình nói đây không phải để tạo sự chú ý mùa dịch bệnh hay đang mơ màng giữa thực tế. Mình có một cảm nhận rất rõ, một niềm tin thật chắc chắn, rằng tất cả chúng ta đều đang được bảo vệ và che chở với tất cả tình yêu thương từ Ông Bà Tổ Tiên mình. Không phải chỉ là ông bà tổ tiên – ‘Cửu Huyền Thất Tổ’ của riêng mỗi gia đình, mà còn là các bậc Đại Tiền Bối của cả một đất nước, hay những người đã ngã xuống vì đất nước, qua rất nhiều thế hệ!
Bây giờ, những ai đã từng theo dõi trang mình lâu lâu sẽ cùng ngẫm lại đi. Đâu phải không dưng, tụi mình lại ‘đẻ ra’ chuỗi tour Hùng Sử Việt, qua đó đưa người về lại những đất thiêng và về lại trong sự kính nhớ các anh hùng hào kiệt: Hai Bà Trưng, Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, các đời vua vận hành những triều đại rực rỡ nhất trong lịch sử Việt: Nhà Lý, Nhà Trần…, hay những Vị Thần trong truyền thuyết mà cho đến nay dân gian vẫn kính ngưỡng: Thánh Gióng, Sơn Thánh Tản Viên tức Sơn Tinh? Đâu phải tự nhiên nhà MayQ tới lui nhiều lần và đưa khách ra Côn Đảo? Đâu phải ngẫu nhiên, chúng mình đã khảo sát tuyến và, năm trước còn dự định mở tuyến Quy Nhơn – Bình Định, nơi có vua Quang Trung Nguyễn Huệ, hay ra Hà Tĩnh – Nghệ An, nơi có những người thanh niên chiến sĩ đã ngã xuống, như Mười cô gái Ngã Ba Đồng Lộc, như những TNXP Truông Bồn, hay Hang Tám Cô ở Quảng Bình… Và quả thật, những tháng qua, cũng đã có khá nhiều bạn trang mình tham gia các chuyến đi này, cũng đã cảm nhận rất nhiều những ý nghĩa đặc biệt – vượt ra ngoài ý nghĩa ‘Du lịch, tham quan’ thông thường, ở những nơi ‘đất thiêng’ chúng ta đến, phải không?
Với một người tự nhận là dốt sử và ít liên quan tới lịch sử như mình, quả thật việc chủ động nghĩ đến, mở những tour tuyến hay chuyến đi đặc thù thế này, là điều khó thể.
Vậy, hôm nay mình khẳng định với các bạn, mình – bạn Quỳnh Hương đây – đã hoàn toàn được ‘dẫn dắt’, thông qua những cái duyên kỳ lạ, mở đầu từ khoảng sáu năm trước.
Ngày đó, năm 2014, mình vẫn đang còn làm việc cho Đài Truyền hình TP.HCM (HTV). Chúng mình làm cuộc thi ca hát cho người lớn tuổi, tên là Tiếng hát mãi xanh. Cuộc thi có ba bảng, trong đó, năm ấy, có một cô thí sinh ở Bảng A là người từ Nam Định vào thi. Cô được vào vòng Chung kết, thế là cùng với hai em trong đội nội dung và ekip quay, tụi mình lên đường ra Nam Định để quay gia cảnh cô ấy.
Thời điểm bấy giờ, nhắc lại là mình hoàn toàn mù mờ về tâm linh, cũng không hề lưu ý đất Nam Định có một nơi rất nổi tiếng gọi là ‘Đền Trần’, nơi mà hàng năm vào dịp Rằm tháng Giêng, có cả hàng trăm ngàn người nhộn nhịp trẩy về, chen vai không lọt để cố gắng thỉnh cho được ‘Ấn Đền Trần’, với niềm tin rằng sẽ được phù hộ để có một năm an lành, làm ăn thịnh vượng. Ngày đó chúng mình ra quay hình khá tốt đẹp, ấn tượng của chúng mình về đất Nam Định cũng rất tốt. Và một trong những ấn tượng sâu sắc nhất của tụi mình là, tụi mình được đưa ra viếng Đền Trần, vì một người nhà của cô thí sinh ấy có người quen làm việc trong đền. Lúc chúng mình ra đến nơi, toàn bộ không gian đền thật trang nghiêm, mang lại một cảm giác khó tả về sự linh thiêng. Đền vắng vì đã qua mùa lễ hội. Duy chỉ có gian chánh điện bên khu thờ Đức Thánh Trần – tức Hưng Đạo Đại Vương Trần Hưng Đạo thì đang có một lễ cúng hầu đồng, người hát hóa thân vào nhiều nhân vật tâm linh rất nhập tâm, người ngồi xung quanh người đàn người gõ trống người hát… thật hay, và cả khá nhiều người, mình đoán là gia chủ của đám cúng, ngồi hầu xung quanh. Tụi mìn say mê theo dõi đám hầu đồng này một lúc lâu. Người nhà của cô thí sinh đưa tụi mình đến bác thủ từ - tức người đang trực quản trị đền, và tụi mình mỗi đứa được bác tặng cho một vuông vải màu vàng có in mực đỏ vuông vắn, trong vẽ những chữ cổ. Bác nói, các con giữ ở nơi tôn kính nhé, “Ấn Đền Trần” đó, quý giá lắm đó, sẽ theo hộ độ các con được nhiều điều!
Ấy thế mà tụi mình ‘bỗng dưng được lộc’! Cảm giác thật lạ lẫm và cảm kích. Mình nghe nói ở đây linh (thiêng) lắm, thế là mình cũng vào đảnh lễ Đức Thánh Trần, và theo suy nghĩ của mình thời điểm đó, mình cũng xin Ngài ba điều:
1/ Cuộc thi Tiếng hát mãi xanh của chúng mình năm đó, làm ơn… có một quán quân nào đó lớn lớn tuổi chút. (Ta nói nói tới đây thật xin lỗi các thí sinh bảng trẻ nhất của THMX, hihi, nhưng vì đã liên tiếp ba năm trước đó toàn các thí sinh bảng trẻ nhất đoạt quán quân, mình thật lòng mong các cô chú lớn tuổi cũng có cơ hội thì cuộc thi mới mang màu sắc trọn vẹn)
2/ Năm đó mình thi tốt nghiệp Cao học ở Nhạc viện TP.HCM. Mặc dù đã chuẩn bị đề tài rất kỹ lưỡng, tuy vậy mình vẫn xin, cho con thi tốt nghiệp suôn sẻ ^^
3/ Và thứ ba, điều này hơi cá nhân một chút. Thời điểm đó tụi mình đang xây nhà mới ở Nhà Bè, là căn nhà chúng mình đang ở sáu năm nay. Chúng mình thật lòng mong bán được căn nhà thương thiết ở Điện Biên Phủ cho một người tử tế, để tụi mình yên tâm về nhà mới.
Xin là xin như thế, nhưng thật lòng, mình không dám mong cầu. Thế nhưng thật lạ lùng, chỉ khoảng vài tuần sau chuyến đi, cả ba lời nguyện cầu của mình đã trở thành hiện thực! Cuộc thi THMX của chúng mình, sau chung kết, anh Huyên Chí Bình thuộc Bảng B (tuổi trung niên) đã đoạt quán quân. Mình có kỳ thi tốt nghiệp Cao học Nhạc viện rất suôn sẻ, kết quả rất tốt đẹp. Và điều kỳ diệu nhất là, căn nhà Điện Biên Phủ quả thật được bán cho một anh nghiên cứu sinh từ Mỹ về, người đã thích và mua luôn căn nhà chỉ trong một vài ngày!
Thật lòng, cũng từ sự việc này, trong lòng mình, ‘Đền Trần’ đã có ấn tượng sâu thêm một bậc, và ‘Đức Thánh Trần’ trong lòng mình cũng đã không còn chỉ đơn thuần là một vị tướng tài trong lịch sử. Và mình bắt đầu lờ mờ nhận ra, vì sao trải qua bao nhiêu thế kỷ, hình ảnh Ông vẫn lưu lại trong lòng con dân nước Việt như một vị Thánh Cha, không phải một vị Tướng. Và cũng ngạc nhiên đầy thú vị khi nhận ra, mình đi ra phía Bắc Trung Bộ và phía Bắc, đâu đâu cũng có Đền thờ Đức Thánh Trần, hoặc gian thờ Đức Thánh Trần rất sâm nghiêm. Ngạc nhiên hơn nữa, khi một ngày đẹp trời, mình đi trên đường Võ Thị Sáu ở TP.HCM mình, ngay đoạn đầu từ đường Đinh Tiên Hoàng rẽ vào, bên tay phải sẽ có một gian thờ rất rộng rãi trang nghiêm, đó cũng chính là Đền thờ Đức Thánh Trần. Vậy mà mấy chục năm nay ở Sài Gòn, mình đi qua đi lại chắc cũng có trăm lần, mà nào có để ý! Thế là từ đó, hàng năm, sau khi Tết xong đi làm lại, mấy chị em trong công ty sẽ dành ngày đầu tiên sau khi chúc Tết để đi viếng các chùa thân thương, nay mở rộng ra, viếng thêm Đền Đức Thánh Trần trên đường Trần Hưng Đạo.
Một ngày, trên FB của thằng bé em trong team, cậu bé từng theo mình đi quay thí sinh THMX ngoài Nam Định, mình đọc được dòng viết: “Có ai biết được thì chỉ dùm cho mình, vì sao người ta đã chết rồi mà còn bị đói, và phải đi xin ăn? Người chết làm sao ăn được? Và tại sao người chết rồi thì sẽ không có chân?” Ta nói, giữa đêm, mình đọc được những dòng đó mà… nổi cả da gà. Mình lật đật gọi điện thoại cho nó, nói “Nè, mày đừng hù chị ^^ Chị không biết gì nhiều về việc này để giúp em được, nhưng anh xã chị, thời điểm đó mới đi dự hội thảo ở đâu đó về, người ta tặng cho một cuốn sách tự truyện của một nhà ngoại cảm từng là một cô giáo. Chị đang đưa cho chị T. đọc, em lấy lại từ chị T. và tham khảo qua coi cuốn đó có giúp gì được em không nha!” (Mở ngoặc, cô nhà ngoại cảm này này không phải cô Bích Hằng, mà vì mình cũng không dám đọc, đưa luôn cho một người bạn giữ đọc, nên nay cũng không nhớ tên cô ấy là gì. Nhưng đây cũng không phải một chi tiết quan trọng, nên thôi cũng không cần nhắc thêm).
Cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa mình và cậu em sau đó… quả thật làm mình nổi da gà hơn nữa, mà nếu đủ duyên mình sẽ kể lại trong một bài viết khác, nằm trong một văn mạch tâm linh khác (Ta nói, khoảng năm năm trở lại đây mình trải qua rất nhiều chuyện tâm linh kỳ lạ và thú vị mà, bây giờ ngồi ghi chép lại, chắc nó phải ra cả cuốn sách dày, má ôi!) Điểm có liên quan đến văn mạch tâm linh của bài viết này, là một trong những chi tiết nó bao gồm trong cuộc trò chuyện điện thoại này, nó nói: “Thật ra em có cảm nhận lâu rồi, là hình như em có khả năng nhận được ‘sóng’ của những ai đó không phải đang sống bằng xương bằng thịt trên cõi đời này chị ạ. Chẳng hạn như, những lần chị cúng trái cây trong phim trường trước khi chạy chương trình Thay lời muốn nói hàng tháng, chị đứng khấn, em nghe rõ có những ‘người’ lắng nghe chị. Hay như hồi lúc chị đứng khấn ở Đền Đức Thánh Trần ngoài Nam Định, em cũng ‘nghe’ ra, có người đang lắng nghe chị đó!”
Má ơi, tới đây thì đúng nghĩa da gà mình nổi lên từng đợt. Mình nói với cậu em, thôi, nửa đêm rồi, em đừng nói nữa kẻo đêm nay chị ngủ không được ^^ Và mình kể cho anh xã mình nghe. Và anh xã mình, với cái đầu sắc bén của người làm báo, im lặng tiếp nhận.
Kể từ thời điểm đó trở đi, hai chị em mình bắt đầu một hành trình ‘tầm sư giải đạo’ cho cậu em. Mình quyết tâm giúp nó hiểu được những điều nó đang tiếp nhận ngày càng thường xuyên ngày càng rõ, để tránh cho nó sự hoang mang, để nó còn yên tâm làm việc cho mình được chứ. Đó là một hành trình dài qua nhiều chặng đường, nhiều sự ngẫm và vỡ lẽ, và ngỡ ngàng nhìn ra và nhận ra, mà mình cũng sẽ kể trong một loạt bài viết khác nữa, nếu đủ duyên.
Một trong những thành quả thu được qua hành trình này, là cậu bé mỗi ngày một bình tĩnh hơn, tiếp nhận được rõ ràng hơn. Sau này, khi mình đọc được cuốn Đồng quan của nhà nghiên cứu Đức Kiên viết về cuộc đi tìm hài cốt Tổng Bí thư Hà Huy Tập, mình mới biết, khái niệm Đồng quan là để chỉ những người có khả năng ngoại cảm đặc biệt như cậu em team mình. Họ gần nhữ những cái ‘ăng ten’ nhạy, bắt được các loại ‘sóng’ vi tế mà mắt thường người không thấy được, tai người thường cũng không nghe được. Mà nó cũng không thuần túy là sóng âm hay sóng hình ảnh, nó là những dạng ký hiệu đặc thù mà tùy thuộc vào tầng cảm xạ và cả tri thức của ‘đồng quan’ – tức nhà ngoại cảm, thì họ sẽ có thể hiểu được tới đâu và diễn dịch lại rõ ràng cụ thể đến mức độ nào.
Một mùa Tết xong, như thường lệ, tụi mình lại dành thời gian đi viếng các chùa và đền quen thuộc. Lộ trình của chúng mình luôn bao gồm Tịnh xá Trung Tâm trên đường Nguyễn Trung Trực ở Bình Thạnh, ngôi chùa đặc biệt mình hữu duyên, đã hầu như là nơi vỡ tâm linh đầu tiên cho mình hồi đó, lúc mình được chỉ ra cầu nguyện cho mình và anh xã cưới được nhau đó (điều này mình đã từng kể trong một bài viết trước đây rồi). Thì trên đường đi từ Tịnh xá Trung Tâm để về Đền Đức Thánh Trần trên đường Võ Thị Sáu Q.1, tụi mình đi ngang qua một con đường nhỏ, hôm ấy trong một gian đền ven đường cũng cờ phướn đủ màu, trông rất vui mắt. Tụi mình bèn rủ nhau đi vào lễ luôn, chắc đây cũng là một dạng thờ Thần Hoàng địa phương chứ gì. Ai ngờ vào đến cổng mới đọc rõ: Đền thờ Hai Bà Trưng.
Bước vào trong, cũng là một cảm giác rất sâm nghiêm và thanh tĩnh. Lúc đó mình chưa biết nhiều về năng lượng, chỉ cảm nhận một cảm giác rất nhẹ nhàng thư thái khi ngồi đảnh lễ Vua Hùng, các vị Mẫu và Hai Bà ở trong đền. Đang ngồi lễ lạy thì cậu em khều mình, nói “Chị ơi, hình như ở đây có vị nào muốn nói chuyện với chị!”
Ôi, một cảm giác vô cùng khó tả! Mình nhanh chóng vượt qua sự sửng sốt, xin hỏi mình đang được trò chuyện cùng ai, và vị muốn nói với mình về việc gì. Thì cậu em cũng không nhận ra tín hiệu đầy đủ, chỉ biết rằng đó là một người nữ. Vị này muốn truyền đạt lại cho mình cách lấy năng lượng từ mặt trăng, từ gió, từ các loại hoa (có dạy luôn cho mình ý nghĩa của loài hoa đêm mang tên mình). Và Vị nói, có dịp thì hãy thu xếp đi một chuyến ra Đền Hát Môn, nơi đó có nhiều người đang đợi. Và quan trọng hơn, ở nơi đó, mình sẽ được tặng một viên ngọc quý, vốn… nằm dưới dòng sông Hát, mà nếu có được viên ngọc này trong người, mình sẽ có đủ lực để làm tốt những tâm nguyện của mình đối với chị em phụ nữ.
Mình ngẩn tò te, hỏi cậu em, Đền Hát Môn nằm ở đâu? Nó tra Google, bảo Đền Hát Môn nằm ở huyện Phúc Thọ, đâu ở tận ngoại thành Hà Nội. Mình ngẫm nghĩ, mình ở tuốt trong Nam, nếu năm thì mười dịp có ra Hà Nội công tác cũng ở lòng vòng đâu đó trong nội thành, làm gì có khả năng đi ra tới vùng ngoại thành này. Nên mình cũng không để nó vào đầu, coi như một lời đề nghị ngoài tầm thực hiện, vậy thôi, chắc cũng không ai trách mình đâu mà! Đó là vào khoảng năm 2015.
Cuối mùa hè năm đó, Tin con trai mình bỗng dưng nằng nặc đòi mẹ dẫn ra Bắc thăm viếng các đất thiêng. Nào giờ con trai mình rất mê lịch sử và địa lý, nên yêu cầu đó của con, mình không ngạc nhiên. Và mình đã nói rồi, cái gì con yêu cầu mà mình thấy nó bổ bề ngang bổ bề dọc cho kiến thức, hay trải nghiệm, hay cả lòng biết ơn của nó với tổ tiên đất nước, mình đều chấp nhận. Thế là hai mẹ con lên đường, con đòi đến thăm Hưng Yên và Nam Định.
Chuyến đi đã rất đẹp. Chúng mình đã viếng thăm nhiều đền thờ, chùa cổ, cả nhà thờ cổ của những vùng này. Trong đó, mình thực sự ngạc nhiên, từ chỗ không có khái niệm gì, vì sao chỉ sau một năm, mình đã có cơ hội quay lại Đền Trần! Mình nghiêm trang đảnh lễ cám ơn Đức Thánh Trần, cũng không quên nguyện cầu cho quốc thái dân an, gia đình khỏe mạnh, con mình học hành sáng suốt nên người…
Hai năm sau, mùa hè tới, cậu con lại… nhất định đòi quay trở lại đất Bắc! Lần này, lộ trình nó vẽ ra bao gồm cả Làng cổ Đường Lâm ở ngoại thành Hà Nội. Mình nói, được, con viết ra hành trình đi, lần này ta đưa cả gia đình mình đi chơi cùng luôn nha!
Tới đây thì mình đã có kể nhà mình nghe trong một bài viết, cách đây khá lâu rồi, tuy không nói rõ hết ra các chi tiết tâm linh, như bây giờ. Tụi mình lên xe, chiếc xe thuê 16 chỗ, lái xe là một người chưa từng quen biết mà cũng không có thời giờ để trò chuyện, vì lên xe là tụi mình đã mệt quá, ngủ gà ngủ gật để cậu lái xe đưa đến nơi. Đang ngủ thì xe bỗng thắng gấp, đầu mình đập vào băng ghế phía trước làm tỉnh cả ngủ. Mình mở mắt quan sát xung quanh. Xe chúng mình đang chạy giữa hai bên ruộng lúa mênh mông, và bên phải lề đường, có một tấm bảng chỉ dẫn: “ĐỀN HÁT MÔN, đi vào 500 mét”! Nói thật, trong cái đầu còn lơ mơ ngủ của mình lúc đó, làm sao có thể nhận ra được gì. Tuy nhiên, khi xe tiếp tục chạy thêm tầm chục mét thì mình bắt đầu ngờ ngợ ra… cái tên “ĐỀN HÁT MÔN” có vẻ… quen quen? Ngẫm thêm vài giây, mới nhớ, má ôi, ĐỀN HÁT MÔN chính là cái nơi hồi đó, Vị Nữ nào ở Đền Hai Bà Trưng trong Sài Gòn đã từng khuyên mình “Nên thu xếp ra thăm” đó! Cái là mình lật đật kêu cậu tài xế quay đầu xe lại, chạy vào viếng Đền Hát Môn trước đã. Thấy vẻ mặt mình còn thảng thốt sững sờ không tin được, cậu lái xe có vẻ đắc ý lắm. Cậu không biết cậu đang làm gì được cho mình, chỉ cảm thấy, việc này là một ‘thu hoạch ngoài ý muốn’ của chúng mình. Cậu nói, “Đấy là nhờ em tự rẽ đi đường tắt chị mới đến được đền này đấy nhé! Chứ đi đúng đường lên Đường Lâm, chị không đi ngang đây được đâu!”
Mình lại nổi da gà!
Mình bắt đầu cảm nhận rõ, những gì đang đưa đến với mình hoàn toàn nằm trong một lộ trình không hề ngẫu nhiên. Nó hẳn nhiên phải có một sự sắp xếp vi tế bởi những đấng nào đó, khiến cho những ‚tín hiệu‘ ban đầu gửi đến mình, nếu bị vô tình cố ý bỏ qua, rồi mình cũng sẽ được dắt tới tận nơi tận chỗ! Và cái nơi ‚tận nơi tận chỗ‘ ấy, cụ thể trong lần ấy, chính là Đền Hát Môn ở Phúc Thọ, Hà Nội, nơi đền gốc thờ Hai Bà Trưng, vì dòng sông Hát nơi Hai Bà đã nhảy xuống trầm mình sau khi thua trận, nó vẫn còn đang chảy ngang trước cửa đền!
(còn tiếp)
(13.3.2020 – QH)
#HaiBaTrung #DucThanhTran
#TatcaCondanVietdeudangduocChocheBaove
#BietOnOngBaToTienminh
#QuynhvaNhungTrainghiemTamlinhGiomoike
「tenát」的推薦目錄:
- 關於tenát 在 Quynh Huong Le Do Facebook 的最佳解答
- 關於tenát 在 IELTS Fighter - Chiến binh IELTS Facebook 的精選貼文
- 關於tenát 在 It's all about your OTPs Facebook 的最讚貼文
- 關於tenát 在 SEMOGA TABAH! Bapa Tenát Kerana Posîtif C0VÎD, Azlan ... 的評價
- 關於tenát 在 About you nutrition | Facebook 的評價
- 關於tenát 在 earthlings的推薦與評價,YOUTUBE、FACEBOOK和網紅們 ... 的評價
- 關於tenát 在 earthlings的推薦與評價,YOUTUBE、FACEBOOK和網紅們 ... 的評價
tenát 在 IELTS Fighter - Chiến binh IELTS Facebook 的精選貼文
Xin chào các bạn!
Mình là Thanh, còn có biệt danh hay dùng là Sâu, mình 24 tuổi, và trước khi thi IELTS cách đây một tháng thì mình đã không nói tiếng anh trong khoảng 6 năm liền vì mình đi học ở Moscow và nói tiếng Nga thôi hiuhiu.
Đặt chân về Hà Nội mục tiêu đầu tiên mình đặt ra là phải thi IELTS 8.0 để còn apply hồ sơ đi học thạc sĩ ở châu Âu. Và sau đây là hành trình ôn thi 2 tháng của mình.
Lúc đầu mình nghĩ, nền tảng tiếng Anh của mình khá tốt, ngữ pháp chắc, từ vựng có rơi rụng chút nhưng chắc cũng không đến nỗi, mình định bụng sẽ tự học IELTS ở nhà, nhưng sau khoảng 2 tuần vật vã với đủ các trang web và tài liệu khác nhau mình nhận ra đó không phải là một điều dễ dàng!
Mình nghiên cứu các trung tâm luyện thi tại Hà Nội và chọn IELTS Fighter ngay lập tức luôn vì review rất rất ok và giá cả thì hợp lý, plus một khóa học không quá dài, phù hợp với thời gian của mình. Buổi 2 tiếng, tuần 3 buổi + 1 buổi bổ trợ là vừa hợp lý để mình sắp xếp kế hoạch học tập.
Nhưng cho dù học ở trung tâm, hay học 1-1 thì nếu như bạn không nỗ lực thì sẽ chẳng bao giờ đạt được kết quả cả! Vượt qua chính mình mới là điều khó nhất! Học ở IELTS Fighter, mình cũng được cô giáo khích lệ thường xuyên, cảm ơn cô Trang rất nhiều ạ. Sự hỗ trợ tốt từ thầy cô sẽ giúp bạn phát triển các kỹ năng hơn nhưng nếu không tự cố gắng mỗi ngày thì sẽ phụ công sức của thầy cô đồng thời không có kết quả nào tốt.
Và tèn ten… sau 2 tháng chiến đấu mình đã được 8.0. Đây là hành trình của mình trong 2 tháng đó.
⛔ KINH NGHIỆM HỌC 8.0 IELTS ĐÚC RÚT ĐƯỢC
🔺 1. Ngữ pháp
Mình xác định, ngữ pháp là rất quan trọng nhé! Các bạn có thể nói "bồi", chỉ ghép các từ vào với nhau thì nói chuyện các bạn tây về cơ bản vẫn hiểu thôi, nhưng mình đã xác định học tiếng Anh nghiêm túc thì hãy bắt đầu từ ngữ pháp.
Vì mình có nền tảng trước nhưng khi bắt đầu học lại, mình đã thống kê lại kiến thức về các thì trong tiếng Anh và hiện tượng ngữ pháp cơ bản, lập ra 1 list 1 2 3 4 rồi cứ theo từng vấn đề rồi ôn lại một cách tổng thể.
Nhưng học ngữ pháp thì không vui và phải làm nhiều bài tập lắm, làm nhiều rồi nó ngấm vào đầu thôi! Không có cách nào khác nên nếu với những bạn mới bắt đầu, mình nghĩ cần kiên trì kiên trì.
👉 Bạn có thể tham khảo một số tài liệu ngữ pháp trong list Tổng hợp tài liệu ngữ pháp tiếng Anh cơ bản nhất: http://bit.ly/2PDDMDO
🔺 2. Phát âm
Cái này cũng không kém phần quan trọng, vì sai thành thói quen là một cái khó sửa kinh khủng. Do đặc điểm ngôn ngữ tiếng Việt nên khi nói tiếng Anh mình dễ bị quên âm cuối, âm gió í, cái này chả có thầy cô nào mà nắn được cho các bạn nếu các bạn không tự để ý mà sửa cho mình. Nên khi học, mình xác định không cần cố nói nhanh, hãy phấn đấu nói đúng.
Học phát âm có nhiều clip trên youtube lắm í! Học phát âm từng thứ một cho chuẩn, nguyên âm phụ âm, học cách đọc phiên âm, và tra từ điển từ những từ đơn giản nhất mà mình nghĩ là mình biết rồi nhé!
Khi nào lên trình một tí thì xem phim cứ thấy nó nói gì thì bắt chước thôi, chưa cần hiểu đâu, học cách người ta nói, luyến láy, lên giọng xuống giọng. Sau đó mới quen dần dần. Đây là cách học từ trước đến nay của mình.
🔺 3. Từ vựng
Cần cù bù thông minh là điều mình tin tưởng. Ngôn ngữ nào cũng là tập luyện, tập luyện và tập luyện thôi. Và cái này thì mỗi người cần tìm cho mình một cách học phù hợp, có bạn thì học bằng flashcard, có bạn thì đặt câu và nhớ theo ngữ cảnh. Riêng mình, mình chọn học theo chủ đề, 10-20 từ 1 chủ đề, và tự nói chuyện 1 mình nhé! Nghe dở hơi nhưng hiệu quả cực í, dùng vốn từ mình biết kể cho mình nghe 1 câu chuyện.
🔺 4. Nghe hiểu
Nghe hiểu là từ phát âm và từ vựng mà ra, phát âm đúng thì nghe người ta nói mới nghe ra, và có từ vựng mới hiểu người ta nói gì, và lại tiếp tục câu chuyện luyện nhiều vào! Ban đầu coi phụ đề tiếng việt xong chuyển sang coi phụ đề tiếng anh, tìm lấy một cái gì mình thích í, vì nếu không thích thì không theo được đâu. Như tớ thích xem mấy show hài hài với series tâm lý sến súa, có bạn sẽ thích thể thao, hoặc âm nhạc, hoặc gì đó nữa. Thời đại ai cũng có máy tính và internet nên izi cực.
Câu chuyện 8.5 Reading và 9.0 Listening không bàn nhiều, PRACTICE MAKES PERFECT thôi ạ! Lúc đầu mấy cái matching headings với T F NG làm mình kiểu rồ lên luôn nhưng ngồi miệt mài cày nó cũng phải ra thôi ạ! Điều mình học được là hãy suy nghĩ đơn giản thôi và thật tỉnh táo nhé! Nếu gần giống thôi thì vẫn là F rồi và nếu thông tin đưa ra hoàn toàn mới thì là NG nhé!
Để luyện nghe thì mình xem nhiều show tiếng Anh, Ellen show rất là hài nè, còn mình thì toàn xem Netflix thôi chứ cũng không làm gì to tát đâu, với phụ đề tiếng Anh! Và ối giời ơi làm Listening mới nhận ra mình dốt bảng chữ cái như thế nào! Nhưng again, practice makes perfect nhé! Mỗi ngày mình dành ra ít nhất 1 tiếng để luyện hoặc Reading hoặc Listening! Làm Reading và Listening xong, tra kết quả xong, thì đọc lại script hoặc bài đọc và tra từ điển! Nhờ vậy mình nâng vốn từ vựng lên khá nhiều các bạn ạ!
👉 Tài liệu Listening bài bản theo trình độ hồi xưa mình có học ở list: http://bit.ly/2MIKtp3
🔺 5. Speaking Nói
Với kỹ năng này, mình xác định một là không sợ sai, hai là không ngại, mình nói một thứ tiếng nước ngoài là hoành tráng hơn khối thằng bản địa biết mỗi tiếng anh rồi. Đầu tiên mà ngại í thì lại nói chuyện một mình, dám thì ghi âm lại, rồi nghe lại, tự xem mình sai ở đâu. Dũng cảm thì ra đường nói chuyện với các bạn tây, hoặc tham gia các câu lạc bộ giao lưu ngôn ngữ! Đầy ra í, chẳng qua là có muốn và có dám hay không thôi. Chưa làm thì không thể nói là không làm được nhé!
Vì trong vòng 2 tháng ôn thi mình nói tiếng Anh hằng ngày luôn, các bạn đều nghĩ là mình từng đi học ở các nước nói tiếng Anh luôn. Nhưng có thể vì mình tự tin quá, nên thành ra casual quá và không chuẩn bị kĩ càng.
Thi nói mình bắt được đề toy - khá là khoai, nói hết ý r vẫn chưa hết giờ, một phần vì mình nói nhanh quá, part 3 câu hỏi cảm giác không rõ ràng, trả lời câu trước xong hỏi câu sau lại trả lời y hệt. Part 2 mình bị nói nhanh quá, hết ý rồi mà chưa hết giờ. Nên các bạn á, examiner không chỉ trông chờ vào việc mình nói lưu loát đâu, mà còn phải sử dụng vốn từ như thế nào, cấu trúc như thế nào. Và part 2 cần nghĩ ra thật nhiều nhiều ý tưởng nhé! Để nói đến khi bị dừng thì thôi! Hãy tự đặt ra các câu hỏi kiểu what, when, where, how… và bịa thật nhiều vào! Mình rút kinh nghiệm đi thi thì cần chú ý hơn :((
👉 Hồi đi học, mình cũng tham khảo thêm tài liệu từ vựng Speaking từ IELTS Fighter đây nữa là Trọn bộ từ vựng band 7+ và bài mẫu chi tiết: http://bit.ly/2MpJ72f
🔺 6. Writing - Viết
Nếu học để giao tiếp không thì không quan trọng lắm, cái này viết riêng cho các bạn học để thi hoặc để đi du học nhé! Chọn chủ đề, đọc sample, lấy từ vựng và cấu trúc hay sau đó viết lại theo ý mình. Rồi dùng trang https://virtualwritingtutor.com/ kiểm tra ngữ pháp và chính tả nhé!
Ban đầu viết không cần tính giờ đâu, cứ viết chậm rãi chắc chắn, vì vào phòng thi không có thời gian đọc lại bài đâu nên ban đầu phải rèn mình viết từng câu thật đúng nhé! Và dù là tiếng nào thì trước khi viết cũng phải có dàn ý, trừ khi là viết tản văn nhé!
7.0 Writing không bất ngờ vì cách đây 2 tháng mình chưa từng viết một bài luận nào bằng tiếng Anh luôn hiuhiu. Ngồi đọc Sample một cách điên loạn mà không rút ra được cái gì. Bí kíp rút ra cuối cùng của mình là phải chia dạng ra và mỗi dạng có một công thức riêng!
Giống như làm toán thôi, đề nào công thức ấy áp vào là xong! Đọc Sample là chỉ để nâng cao vốn từ và học các cấu trúc hay thôi! Và viết thật nhiều!!! Phấn đấu mỗi tuần mình 2 bài. Mình ngồi học fancy words xong thi vào ad vs disad của tourism ạ! Đề nhạt thì cũng khó lòng mà có chỗ thể hiện, nên mình luôn tâm niệm rằng học tài thi phận!
Đó! Câu chuyện đi thi của mình trong thời gian qua. Để Lời khuyên cuối cùng là: nếu các cậu đã đặt mục tiêu thi thì hãy đăng kí luôn, nó cho mình nhiều động lực để học cực kì, kiểu đã bỏ ra 5 triệu rồi chẳng lẽ lại không học à!
🔺 Một số kinh nghiệm khác mà mình rút ra trong ngày thi:
- Nên ăn sáng thật no và đừng ăn gì lạ haha! Ngồi thi 3 tiếng đi toilet còn có người đi theo và không phải muốn là được đi nhé! Không cần cầm nước đâu vào đó họ phát cho rồi. Đừng nhìn các bạn xung quanh làm gì, thêm lo lắng, bài mình mình làm thôi!
- Đi thi nhớ xinh gái đẹp trai vì người ta chụp ảnh mình và ảnh đó sẽ lên cái bằng đó!!!!
Cuối cùng là! Ý chí và quyết tâm của các bạn đóng góp 80% sự thành công, cho dù bạn đi học trung tâm, học gia sư hay tự học, nếu bạn không có ý thức học cho bản thân mình thì không ai giúp được bạn cả!
Hãy xác định bạn học để làm gì, có cần phải học không, và đặt ra một mục tiêu trong một khoảng thời gian nhất định. Đừng học dài dài, dễ nản và không đi đến đâu.
Vì mình luôn luôn chỉ hướng đến mục tiêu du học thạc sĩ nên mình đã đạt được mục tiêu rồi, chúc mọi người cũng sớm đạt được mục tiêu nha.
Và đặc biệt, nếu có điều kiện thì hãy tham gia học tại trung tâm như IELTS Fighter để được định hướng và khích lệ học tập thường xuyên. Những hỗ trợ từ thầy cô giúp mình rút ngắn khoảng cách và học có lộ trình, tự tin hơn rất nhiều. Cảm ơn cô Trang Chuối và các bạn trong lớp đã cùng Thanh học tập trong 2 tháng qua. Các chị tư vấn nhiệt tình nữa ạ.
Thanh vẫn nhớ lần đầu tiên đến lớp, cô giáo hỏi em sinh năm bao nhiêu, em trả lời 95, cô hỏi em đang làm gì, em thật thà em thất nghiệp, cả lớp cười hô hô. Trong thời gian theo học, cô Trang Chuối rất cool và đã trở thành thần tượng của lòng em mặc dù em không nói ra hihi, cô rất nhiệt tình và trình độ thì không phải bàn, đặc biệt là trình độ chém gió hahaha
Nếu có cơ hội, em muốn được đứng cạnh cô Chuối vào hàng ngũ giáo viên của trung tâm và giúp các bạn đạt đến ước mơ của mình. Còn hiện tại, em sẽ lên đường du học châu Âu và tiếp tục con đường học hành gian nan vất vả tại châu u để có nhiều ảnh sống ảo up facebook instagram :))
Chúc trung tâm ngày càng phát triển và giúp hàng nghìn học viên chinh phục IELTS. Chúc mọi người thi IELTS thành công ạ!
----
Cảm ơn Hồng Thanh về những chia sẻ của bạn về thời gian học tập với IELTS Fighter. Cảm ơn em đã chọn IELTS Fighter làm bạn đồng hành trên con đường chinh phục IELTS nhé!
Các bạn ơi, học IELTS là một hành trình dài nên hãy cố gắng mỗi ngày để đạt được mục tiêu nha! Cmt, hoặc inbox để cô tư vấn cho nhé!
tenát 在 It's all about your OTPs Facebook 的最讚貼文
/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAPTER 2: WADE
Tóm tắt: Lại thêm một thành viên mới vào gia đình.
Gã tên là Wade, hay ít nhất đó là cái tên đến được lỗ tai Peter sau khi đi qua một mồm đầy taco. Hai má gã phồng căng như sóc ngậm hạt dẻ, đẩy lớp mặt nạ gồ lên trông buồn cười hết sức. Wade khăng khăng mặc đồ bó và đeo mặt nạ 24/7, kể cả khi ăn uống.
Peter nhón lấy một củ cà rốt nhai trệu trạo, lờ phắt đi âm thanh thô thiển khi Wade thồn cái bánh vào họng.
Lúc đầu thằng nhỏ hơi sợ khi trong trang trại có một tên lạ hoắc lạ hù, lại còn đeo mặt nạ. Với cả, trong khi Nicolai chỉ có vẻ buồn bã, ngơ ngác, cần người ôm ấp vỗ về, thì Wade lại điên điên thế nào ấy. Chưa kể gã còn bất tử nữa. Nhưng Peter chỉ lo hão, thiệt hại duy nhất mà Wade gây ra là phá phách vườn tược nhà nó, và thằng nhỏ cũng chán ngấy cảnh cứ cách ngày lại phải gỡ cái thây thối tha của gã khỏi hàng rào rồi.
Vậy là Peter, cùng với Nicolai, dọn dẹp một phòng cho Wade. Hai chú cháu gỡ khung cửa sổ đã vỡ ra, định lắp cửa sổ mới, nhưng cánh tay kim loại của Nicolai cứ làm nứt lớp kính miết. Mỗi lần như thế là Nicolai lại cắn môi bứt rứt, trông khổ sở đến mức Peter dẹp luôn ý định. Thay vào đó, nó lấy rèm phòng tắm in hình muông thú sặc sỡ dán lên mấy khung cửa trống hoác. Không hiểu sao nó có cảm giác rằng như thế Wade còn thích hơn nữa. Nicolai và Peter bắt quả tang Wade đang rón rén đi vào nhà, từ đầu đến chân phủ đầy máu khô, bèn lôi gã vào phòng mới luôn.
“Anh muốn sơn phòng màu gì?” Nghe Peter hỏi xong, gã đứng lặng thinh mất vài giây, rồi ré lên the thé đầy vui sướng, hai tay ôm lấy má như mấy cô công túa trên nền kim tuyến đầy những trái tim hường huệ bắn chíu chíu trong phim hoạt hình. Tiếc thay, Nicolai đã lạnh lùng từ chối vào vai hoàng tử đỡ lấy mỹ nhân vừa ngất xỉu, hậu quả là Wade đáp xuống sàn với một tiếng “RẦM” ê cả răng. Trước sự kinh ngạc của Peter, Wade chọn một màu nâu khá nền nã. Nó cứ ngỡ bệnh điên của tên này cuối cùng đã thuyên giảm thì...
“Giống như được sống trong một cục c*t tổ nái á!” Wade hớn hở giải thích, “Tuần trước anh vừa mới hù dăm ba thằng một lằn ị đùn ra quần luôn! Em không được thấy uổng ghê, anh cười té đái!” Mấy từ cuối gã ngân nga bằng cái giọng eng éc tởm lợm, đồng thời tét mông Peter bằng cây cọ ướt nhẹp.
Khi Nicolai ụp cả thùng sơn màu “nâu c*t” lên đầu gã, Peter lập tức ôm lấy bé poodle đang lơn tơn trong phòng, vù thẳng ra cửa. Rốt cuộc hai người bọn họ sơn xong căn phòng bằng cách gì, Peter chịu chết. Nhưng vụ rèm phòng tắm thì nó đã đoán đúng. Wade khen lấy khen để bọn mèo con với vịt bông xù dán đầy trong phòng gã.
__
“Wade ơi, đưa tôi chai dầu với,” Peter gọi với qua sau vai. Nó đang ngồi gò mình bên bàn ăn, trước mặt là cánh tay kim loại sáng loáng của Nicolai, giờ đã hết sáng loáng sạch sẽ sau tai nạn với Wade hồi chiều. Nicolai ngồi lầm bầm gì đó bằng tiếng Nga, mặt mũi sa sầm cả lại. Peter đã tịch thu hết đồ đạc trên bàn sau khi anh bẻ gãy hai chiếc muỗng và một chiếc nĩa bằng tay không.
Từ bếp vọng lên tiếng huỳnh huỵch, rồi tiếng bát đĩa của Peter vỡ tan trên sàn, sau đó là lời xin lỗi lảnh lót của Wade. Peter nhắm nghiền mắt lại, để nỗi tuyệt vọng gặm nhấm trái tim. Hôm nay đến lượt Wade rửa chén. Đến sáng mai chắc nó chẳng còn lấy một cái dĩa làm thuốc, nhưng ít ra Wade vẫn thả một chai dầu máy vào tay Peter khi gã nhún nhảy vào phòng trong bộ trang phục hầu gái đầy đủ diềm cổ với đăng ten. Peter thậm chí còn không buồn hỏi gã đào đâu ra cả một kho những món đồ gớm ghiếc này. Nhác thấy ánh nhìn sát nhân lại lóe lên trong mắt Nicolai, Peter vội xua tay đuổi Wade sang phòng khác. Máu mà dính vào thảm thì khổ.
Peter chăm chú lau sạch những rãnh, kẽ ngón tay dính nhơm nhớp, nhỏ vài giọt dầu vào các khớp nối và rồi hãnh diện lắng nghe tiếng vù vù trơn tru khi Nicolai co duỗi năm ngón tay cơ khí.
"Спасибо." Anh lặng lẽ cảm ơn khi xong việc. Khuôn mặt Peter bừng sáng lên.
“Giúp được là cháu vui rồi.” Nó trả lời kèm một nụ cười tươi rói.
Nó mến Nicolai. Anh trầm lặng và lịch sự, một mỏ neo vững vàng giữa những trận gà bay chó sủa mỗi khi Wade có mặt. Còn về phần Wade, Peter không biết mình cảm thấy thế nào nữa. Nó còn chưa thấy mặt tên này. Gã cứ khư khư giữ lấy bộ đồ bó như người ta giữ của, mỗi lần Peter thử dụ gã cởi ra là gã lại quăng ra một lý do gì đấy hết sức vớ vẩn (“Đồ biến thái! Người ta không có mặc gì ở trong hết!”) rồi chuồn thẳng. Một tên lập dị, bao phủ bởi những bí ẩn và giấy gói taco, nhưng Peter phải thừa nhận rằng cuộc sống ở trang trại sẽ bớt đi nhiều tiếng cười và trò giải trí nếu thiếu Wade.
___
Ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, ánh nắng chan hòa từ bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây. Buổi tối đến cùng gió hiu hiu, và muôn vàn vì sao nhấp nháy trên nền trời mượt như nhung.
Im lìm như một chiếc bóng kế bên nó, Nicolai ngồi thơ thẩn trên chiếc xích đu rỉ sét đặt ngoài hàng hiên. Còn Wade thì, thôi bỏ đi. Bầy chó cũng con nằm con ngồi quanh mái hiên, tận hưởng khí trời mát rượi.
Nicolai vẫn ít nói như từ trước đến giờ, chỉ gật hay lắc đầu mỗi lần Peter hỏi han, nhưng đôi mắt anh đã thôi vẻ trống rỗng, thay vào đó là những thoáng cảm kích (khi nhìn Peter), buồn cười (khi nhìn Wade) và tức tối (vẫn là khi nhìn Wade). Cứ mỗi lần ở gần Wade là một Nicolai ủ rũ, trầm tư mọi ngày lại côn đồ đến bất ngờ.
“Bia không?” Peter hỏi, đưa cho mỗi người một chai. Nicolai cầm lấy với một cái gật đầu cảm ơn, còn Wade thì chu mỏ hôn gió thằng bé rồi nhấp một ngụm, chắc là qua cái lỗ bí mật nào đó trên mặt nạ. Peter cũng ngửa cổ uống vài hơi dài, bia ướp lạnh trườn xuống bụng nó tạo cảm giác râm ran dễ chịu.
Tiếng ve sầu kêu không ngớt trên tán cây nghe yên bình làm sao, chẳng mấy chốc mà Peter đã gà gật trên vai ai đó. Vài con đom đóm lập lòe lúc chớp lúc tắt trong các bụi cây, trong vườn rau, và thằng bé chợt nhận ra, trong cơn chập chờn đầy mãn nguyện, rằng nó yêu nơi này. Nó yêu trang trại của nó, yêu luôn cả hai tên tá điền hổ báo thần kinh của nó.
“Hai người chịu ở lại đây, tôi vui lắm.” Nó thì thầm đầy ngái ngủ vào bờ vai của ai kia. Mùi vật liệu co dãn thoang thoảng trong khoang mũi, cũng không tệ, còn dưới gò má nó là bờ vai thật ấm áp và rắn chắc. Peter mơ màng mỉm cười khi cảm thấy mấy đầu ngón tay dịu dàng lùa vào tóc nó.
Tất cả đột ngột chấm dứt khi ba con chó thính nhất của Nicolai bật dậy phóng vào màn đêm, vừa chạy vừa sủa váng trời. Peter giật mình trên vai Wade, tỉnh hẳn ngủ. Chỉ vài giây sau, Nicolai cũng chạy đuổi theo lũ chó, vẫn để chân trần, chỉ đánh độc một chiếc quần pyjama với áo ba lỗ.
“Có chuyện gì vậy?” Peter hỏi Wade. Mắt gã dõi theo hướng phát ra tiếng động, một tay vẫn quàng qua vai Peter, cứng cáp và ấm nóng.
“Hình như chúng ta có khách, Petey ạ.” Gã trả lời bằng giọng trầm thấp, rất nghiêm túc. Peter há hốc miệng nhìn Wade cho tay vào chiếc túi nhỏ trên thắt lưng và rút ra hai khẩu súng, có lắp cả cái nòng giảm thanh giảm tiếng gì đó mà nó hay thấy cô Natasha với cậu Clint hay dùng.
“Đi sau lưng anh,” Wade bảo nó, và Peter chợt nhớ ra Wade đâu chỉ đơn thuần là thằng hâm dở vô hại, mà là một kẻ nguy hiểm vl ra. Có lẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi của thằng nhỏ, Wade quay chiếc mặt nạ đỏ đen quái dị sang đối diện với nó, hai con mắt trắng ởn nhìn nó chăm chăm.
“Nhóc mày có tin anh không?” Gã hỏi. Peter nhìn đôi môi gã mấp máy sau lớp mặt nạ. Wade có đường xương hàm sắc cạnh, sống mũi cao, thẳng; dưới tầng vải dày, hẳn là khuôn mặt đó cũng khá điển trai, chắc là hao hao như Cap vậy. Nghĩ đến đó Peter bất giác đỏ mặt, vội vàng lôi tâm tưởng về hiện tại.
“Có chứ,” Nó thốt lên chẳng cần suy nghĩ.
Miệng gã liền toét ra thành một nụ cười không lẫn đi đâu được. Gò má của Peter không hiểu sao lại nóng bừng lên dưới ánh nhìn chăm chú của kẻ đối diện. Kì cục thật.
“Mình đi tìm Nicolai thôi.” Peter thì thào, và Wade gật đầu.
Hai người chạy theo Nicolai, bầy chó còn lại cũng lẽo đẽo theo sau như một đội quân bốn chân lông lá. Họ tìm thấy Nicolai, anh đang khom người xem xét cái gì đó trong khoảnh vườn trồng bắp cải, ba con chó khi nãy vẫn thi nhau sủa.
“Gì thế?” Peter tò mò ngóng cổ nhìn qua vai Wade. Nghe tiếng nó, Nicolai quay qua liếc hai người, đoạn ngoắc ngón tay ra hiệu họ lại gần.
Peter đến đứng cạnh bên anh, dòm xuống luống bắp cải nát bấy. Nằm giữa mớ hổ lốn đó là một người đàn ông, vẫn còn bốc từng cuộn khói mỏng, không khí hăng hắc mùi da cháy và mùi ozon. Nó nhìn bộ giáp vàng đồng, lớp da thuộc xanh sẫm và mái tóc đen nhánh.
Bao tử Peter nặng như chì khi nó nhận ra rằng nó đã thấy tên này trên camera an ninh hồi ở tòa tháp của ba Tony, khi y gây hỗn loạn khắp New York và ném ba Tony qua cửa sổ. Nó vẫn nhớ như in những vết bầm xấu xí trên người ba, cùng với giọng nói của JARVIS, đọc lại hồ sơ của S.H.I.E.L.D: “Cực kì nguy hiểm, ác nhân cấp độ A”. Hiện giờ trên khuôn mặt nhợt nhạt của y dính một dòng đỏ thẫm trông như máu khô, còn khắp ngực và vai rải rác những mảng da thịt bị bỏng.
Wade sán lại đứng kế bên Peter, và ba người bọn họ, xung quanh là bầy cẩu của Nicolai, đồng loạt chĩa sáu con mắt xuống ruộng bắp cải tơi tả.
“Là Loki,” Peter thì thào trong nỗi bàng hoàng.
- Hết Chương 2 -
Trans by It's All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự đồng ý của chúng tôi. Cảm ơn.
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Bản gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
#Fanfic #Avengers #PeterParker
tenát 在 About you nutrition | Facebook 的推薦與評價
Inaweza kuwa picha ya kitindamlo na maandishi yanayosema 'Tenát CHOCOLATE PRALINE AND CREAM WITH OATS · Inaweza kuwa picha ya kitindamlo na maandishi ... ... <看更多>
tenát 在 SEMOGA TABAH! Bapa Tenát Kerana Posîtif C0VÎD, Azlan ... 的推薦與評價
SEMOGA TABAH! Bapa Tenát Kerana Posîtif C0VÎD, Azlan Reda Dengan Ketentuan Ilahi ... Semoga Azlan terus tabah dalam menempuh ujian ini dan semoga ... ... <看更多>