[REVIEW LACY'S BOOKS] VỪA NHẮM MẮT VỪA MỞ CỬA SỔ - NGUYỄN NGỌC THUẦN
Xin chào, lâu lắm rồi mình mới quay lại viết review, và mình nghĩ mình bắt đầu nên nghiêm túc làm một timeline hoặc lên lịch cho những bài review cho những cuốn đã đọc mà lười viết, chứ hiện tại còn 3 cuốn nữa chưa khoe với mọi người. Quay trở lại với album này sau một thời gian, xin phép khoe cuốn "old but gold" của Nguyễn Ngọc Thuần - Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - cuốn sách xuất bản lần đầu tiên vào năm 2002, tái bản lần thứ 25 vào năm 2019 và đạt nhiều giải thưởng ý nghĩa. Khi hỏi Yang rằng nên mua cuốn gì để chào tháng 11 của mình, cuốn gì đó khác với văn học nhiều ẩn dụ, u ám và buồn của các tác phẩm từ Nhật Bản, cuốn gì đó vui vẻ và nhiều sức sống một chút, Yang gợi ý cuốn này. Minh cứ đinh ninh rằng chưa hề đọc cho tới khi đọc chương đầu tiên, tuổi thơ bất chợt ùa về. Mình đã đọc cuốn này từ lâu rồi, lâu tới nỗi mình thậm chí đã quên tên sách, quên bìa sách, quên đọc từ bao giờ, chỉ nhớ một vài trích dẫn của sách.
Đúng như tên gọi, cuốn sách khiến mình cảm thấy như quay về những ngày còn ở nhà, cái cảm giác gió lùa qua cửa sổ, cảm giác ngửi thấy mùi sương, hay cảm giác một sáng đi học sương đầy đường hít hà hương nhàn nhạt của cây sấu, cây xoan đào,.. dịu dàng và nhung nhớ. Cách Nguyễn Ngọc Thuần kể chuyện giống như khi mình nói chuyện với em bé ở nhà, gần gũi, giản dị, đáng yêu và suy tư. Dùng cách nói chuyện của trẻ nhỏ, cách suy nghĩ của trẻ nhỏ, cách dạy con của người bố, cách đối xử giữa người với người của những người hàng xóm láng giềng, để nói các câu chuyện của người lớn, khiến người lớn đọc như có dòng suối mát chảy vào lòng, thông suốt và thấm thía. Cuốn sách mang đến tình yêu và sự bao dung vô hạn.
Trời ơi đọc mà yêu đứa nhỏ trong truyện quá trời cha mạ ôi. Đứa trẻ không phải lúc nào cũng đáng yêu, có lúc nó làm sai nhưng sau tất cả nó biết yêu thương, nó biết cách an ủi và nhìn vào điểm tốt của người xung quanh, nó biết lo lắng khi người thân yêu của mình gặp chuyện, biết quan tâm tới bạn bè và thậm chí là người xa lạ... Thế mới thấy một đứa trẻ lớn lên chính là phản ánh của môi trường giáo dục, tình yêu của gia đình và mọi người xung quanh. Thật sự mong mỗi đứa trẻ em trên Việt Nam nói riêng, thế giới nói chung, đều được hưởng tình yêu vô bờ bến ấy. Và những người yêu vô bờ bến một người, một điều gì đó đều xứng đáng trân trọng, dù cho đó là điều gì. Như ông của em bé yêu ruộng vườn đến nỗi khi mất mọi người phải khiêng ông qua những thửa ruộng để ông nhìn ngắm lần cuối, bố của em bé yêu lũy tre làng đến mức dù mãi mãi chẳng rời xa cổng làng ông vẫn tự hào vẫn yêu,...
<<
- Con làm sao vậy?
- Con đã lỡ đòi lại món quà mà con đã cho.
- Người đó có lỗi với con lắm à?
- Không, bố à. Chẳng có lỗi gì.
- Thế thì còn phải xin lỗi họ thôi.
- Con sẽ không bao giờ xin lỗi nó.
- Nếu vậy, bố sẽ rất xấu hổ vì con. Và con cũng sẽ rất xấu hổ khi gặp lại nó.
>>
"Bố tôi vẫn nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể quên được, chúng ta sẽ thấy "nỗi nhớ" của mình."
Mình cũng đã nhớ vì sao mình thích gọi tên người khác, vì "Bố tôi nói, mỗi cái tên làm một âm thanh tuyệt diệu. Người càng thân với mình bao nhiêu thì âm thanh đó càng tuyệt diệu bấy nhiêu.". Mình tin điều đó sau khi đọc cuốn này, mình hay gọi tên đôi khi chỉ để nghe người khác "ơi" thưa lại.
Đây chắc chắn là cuốn must-have trên giá sách của mình cho tới cả sau này lấy chồng, có con bởi nó giống như cẩm nang yêu cuộc sống và dạy con trẻ làm người vậy.
Mọi người mua đọc đi ạaaaaaa.
#reviewlacybooks #sachcualacy #sachhay
#vừanhắmmắtvừamởcửasổ #nguyễnngọcthuần
#booklover #bookreviewer
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...